Chương 396
Một tiếng vang thật lớn, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mà trên người Tân Trạm tỏa ra ánh sáng, lại càng khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Tùng Bách Đạt lùi về sau hai bước theo bản năng, anh ta lạnh giọng nói: “Các vị liên thủ, cùng giết Tần Trạm!”
Vừa dứt lời, đám người lập tức có bốn mươi người đi ra!
Bốn mươi người này đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Việt Nam, mà thực lực của mỗi bọn họ, đều ở trên võ tông!
Các chủ của Thanh Vân Các cười mỉa nói: “Tần Trạm, hôm nay cậu sẽ phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không ngờ cậu dám lên, để tôi lãnh giáo trước đi!”
Sau khi nói xong, ông ta vung quạt về phía Tần Trạm!
Chiếc quạt này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực ra là một kiện pháp khí! Lúc này ẩn chứa nội kình của các chủ Thanh Vân Các, uy lực của nó không thể coi thường!
“Bùm!”
Một quyền của Tần Trạm vung ra, chỉ trong nháy mắt đã đập nát cái quạt! Sau đó anh bước lên một bước, bàn tay màu vàng kim giống như cái quạt to, “bốp” một tiếng đánh trúng đầu các chủ của Thanh Vân Cá!
c Các chủ của Thanh Vân Các chết ngay tại chỗ! Ông ta thậm chí còn chưa kịp ra tay, đã bị một chưởng đánh chết rồi!
Trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, đối với thân thủ của Tần Trạm bọn họ đã sớm nghe nói tới, nhưng chỉ là nghe nói mà thôi.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy Tần Trạm ra tay, mới phát hiện thực lực của anh càng khủng bố hơn trong truyền thuyết!
“Các vị, tuy Tần Trạm này đều là võ tông, nhưng thực lực của cậu ta vượt xa tưởng tượng, mong các vị nhanh chóng liên thủ, mau chóng chế ngự cậu ta.” Tùng Bách Đạt lạnh giọng nói.
Tần Trạm cười ha ha nói: “Đám người chuột nhắt mấy người, tất cả đều tự xưng là tông môn, bây giờ lại lấy nhiều bắt nạt ít, không sợ bị người ta chế cười sao?”
“Hừ, Tần Trạm, mọi người chỉ nhớ kỹ người thắng.” Tùng Bách Đạt lạnh giọng nói: “Các vị, cùng ra tay đi!”
Mọi người gật đầu, một lát sau mây đen che lấp mặt trời!
Vô số hào quang bùng nổ từ nơi này ra, pháp môn không đếm được tràn đầy trời đất xông về phía Tần Trạm!
Dao động nội kình khổng lồ như vậy, khiến hư không xung quanh gần như sụp đổ! Người có thực lực thấp lập tức bị chấn động đến mức không ngừng hộc máu!
Rầm rộ như vậy, trăm năm hiếm gặp!
Đối mặt với bùng nổ điên cuồng của mọi người, Tần Trạm cầm ánh sáng vàng kim trong tay, giống như Chiến Thần hăng hái chiến đấu!
Anh điên cuồng không ngừng hét lên, khí huyết cuồn cuộn, quả đấm màu vàng kim không ngừng vung loạn!
Nhưng hơn bốn mươi võ tông cùng ra tay, cho dù là Tần Trạm cũng không thể chống cự.
Trên người anh bị vô số pháp môn bao trùm, từng vết tích màu trắng hiện lên trên người, sau đó xuất hiện từng lỗ máu!
Nhưng dù vậy, Tần Trạm vẫn không có ý lùi bước! Ý chí chiến đấu vô địch của anh khiến mọi người sợ hãi!
“Bùm!”
Một quả đấm mạnh mẽ vung tới, trực tiếp đánh nát đầu một chưởng môn, thân thể ông ta lập tức biến thành thịt nát!
Mọi người không ngừng kêu lên, Tần Trạm lấy lực lượng một người chống lại hơn bốn mươi võ tông, chuyện này hiếm có cỡ nào!
“Chưởng môn Tùng Bách Đạt, cứ đánh tiếp như thế, chỉ sợ chúng ta sẽ bị tổn thương rất thảm.” Có người trầm giọng nói.
“Không sai, trên đời này không chỉ có mình chúng ta, nhỡ đâu có người nhân cơ hội gây khó dễ, chỉ sợ tông môn chúng ta sẽ bị suy bại rồi.”
“Chưởng môn Tùng Bách Đạt, không phải là anh mới lấy được gương đồng cổ sao, dùng gương đồng cổ chém cậu ta!” Có người đề nghị.
Sắc mặt Tùng Bách Đạt thay đổi, gương đồng cổ kia ẩn chứa một chút uy của đại võ tông, đúng là có thể dễ dàng giết được Tần Trạm.
Nhưng gương đồng kia mất hai mươi tám nghìn tỷ mới lấy được! Dùng như thế, chẳng phải đáng tiếc sao?
Hơn nữa nếu trực tiếp dùng gương đồng cổ, sao có thể cần đám người này giúp? Một mình độc chiếm công lao không được sao?
“Môn chủ Tùng Bách Đạt, đừng chậm trễ nữa, tên nhóc này càng đánh càng hăng, căn bản không biết cái gì gọi là sợ. Tuy chúng ta có thể giết cậu ta, nhưng phải trả giá rất lớn!” Có người trầm giọng nói.
Tùng Bách Đạt nghiến răng, anh ta liếc nhìn mọi người nói: “Có thể, nhưng tiền mua gương đồng cổ này, mong các vị cùng gánh vác!”
Sau khi nói xong, Tùng Bách Đạt lấy một chiếc gương đồng cổ từ trong lồng ngực ra!
Gương đồng cổ vừa mới xuất hiện, khí tức phong cách cổ xưa lập tức phả vào mặt!
Ngay cả Tần Trạm cách đó không xa, cũng cảm nhận được một chút nguy hiểm. Anh nhíu mày, sau đó hít sâu một hơi, tăng khí huyết toàn thân lên cực hạn. Một kích của đại võ tông, đủ để thoải mái giết võ tông!
“Không biết thân thể mình có chống đỡ được không.” Tần Trạm nắm chặt tay, ánh sáng trên người chói mắt nhất từ trước tới nay.
Tùng Bách Đạt lạnh giọng nói: “Tần Trạm, cậu thật sự có thể được xưng là thiên tài, nhưng chỉ tiếc phần lớn thiên tài đều đoản mệnh.”
Sau khi nói xong, anh ta nhỏ một giọt tinh huyết lên trên gương đồng cổ!
Chỉ trong nháy mắt, sát khí vô cùng khủng bố lập tức tỏa từ bên trong ra!
Cùng với sát khí xuất hiện nhiều lần, trong lòng Tần Trạm cảm nhận được nguy hiểm lập tức thịnh hơn vài phần.
Anh hét to: “Đến đây đi!”
Tùng Bách Đạt liên tục cười mỉa, ngón tay anh ta khẽ búng về trước, trên gương đồng cổ lập tức tỏa ra hào quang!
Hào quang này gân như trong nháy mắt đánh về phía Tần Trạm! Khí tức khủng bố trực tiếp đập nát mặt đất dưới chân Tần Trạm!
Bụi mù nổi lên bốn phía, sát khí tràn ngập!
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía phế tích kia.
“Kết thúc.” Tùng Bách Đạt thản nhiên nói: “Chỉ đáng tiếc gương đồng cổ của tôi rồi.”
“Môn chủ Tùng Bách Đạt, đừng đau lòng, anh đúng là vì thiên hạ loại trừ một kẻ ác.” Có người ở bên cạnh cười nói.
Tùng Bách Đạt khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Tuy nói mất hai mươi tám nghìn tỷ, nhưng hai mươi tám nghìn tỷ này cũng không bỏ vô ích, ít nhất có thể nhận được thưởng thức của nhà họ Tô.
Trước mắt Tô Tê Hải bị lạnh nhạt, đúng là thời cơ tốt lên cao!
“Răng rắc!”
Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên trong phế tích truyền ra một chút âm thanh.
Trong lòng mọi người kinh hãi, lập tức có dự cảm không được tốt.
“Tiếng gì thế?” Có người hỏi.
Tùng Bách Đạt nhíu mày nói: “Không biết.”
“Không phải là tên nhóc Tần Trạm chưa chết đấy chứ?” Có người nói.
“Không có khả năng!” Tùng Bách Đạt hét to: “Tuy thân thể của cậu ta mạnh, nhưng tuyệt đối không thể đỡ được một kích của đại võ tông! Tân Trạm sẽ phải chết không thể nghỉ ngời”
“Răng rắc!”
Lúc này, trong phế tích lại truyên ra tiếng vang!
Lần này, mỗi người đều nghe thấy rõ ràng! Âm thanh kia truyền từ trong phế tích bốn phía bụi mù nổi lên!
Sắc mặt mọi người thay đổi, nhỏ giọng nói: “Không phải là cậu ta thật sự không chết đấy chứ?”
Sắc mặt Tùng Bách Đạt càng thêm khó coi, anh ta lùi một bước theo bản năng, trong lòng sợ hãi không nói nên lời.
Đúng lúc này, bụi mù dần tản đi, lộ ra tình cảnh thật ở hiện trường.
Chỉ thấy trước người Tần Trạm có một cái vạc màu xanh nhạt, cái vạc chắn Tần Trạm ở phía sau.
Nhưng dù vậy Tần Trạm vẫn bị chấn động đến mức toàn thân đều là máu, chật vật không chịu nổi!
“Cậu ta thật sự không chết!” Có người hoảng sợ rống tol Dưới tình hình này, bọn họ bắt đầu hơi luống cuống! Ngay cả một kích của đại võ tông cũng không thể giết chết, ý chí chiến đấu của bọn họ nhanh chóng mất đi!
Tần Trạm lau máu ở khóe miệng, nhỏ giọng nói: “May mà có cái vạc này, nếu không chỉ sợ hôm nay mình sẽ chết ở đây rồi.”
Sau khi nói xong, Tân Trạm chui từ trong phế tích ra, anh cất cái vạc, thờ ơ nhìn đám Tùng Bách Đạt.