Chương 388
“Bất tử chưởng!” Bàn vương thật sự nổi giận, một lần nữa vung chưởng.
“Đại diễn thánh chưởng!” Tần Trạm khống chế thuật pháp, một lần nữa nghênh đón.
“Tử hồng hoàng chú!” Bàn vương còn chưa từ bỏ ý định, ông ta chỉ tay lên không trung, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng đâm thủng hư không mà đến.
“Đoạn long thánh chú!” Tần Trạm vẫn nắm giữ thuật pháp để nghênh đón.
“Thiên thần ma trảm!”
“Đại nhất thánh trảm!”
“Khô thiện thần thủ!”
“Thái ất thánh thủ!”
“Huyền viêm phá!”
“Cửu đinh phá!”
Đám người đứng cách đó không xa đều nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
Cho dù bàn vương kia dùng thuật pháp gì thì Tần Trạm đều dùng thuật pháp tương tự để đánh lui ông ta.
Chúc Diêu càng nhìn lại càng cảm thấy khiếp sợ, Tần Trạm mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, sao anh lại có nhiều thánh thuật như thế chứ? Đồng thời mỗi một chiêu đều vững vàng hơn bàn vương một bậ!
c Bàn vương liên tục thở hổn hển, sắc mặt của ông ta trở nên có chút khó coi, thuật pháp của tên Tần Trạm này gần như không ngừng không nghỉ, không chút nào gián đoạn.
“Tần Trạm, cậu còn mạnh hơn cả những gì mà tôi nghĩ.” Bàn vương vừa thở hổn hển, sắc mặt vừa có chút tím đen, nói.
Tần Trạm cười đáp.
“Trái lại ông còn kém hơn cả những gì tôi nghĩ đấy, nếu so về thiên phú, thậm chí ông còn chẳng bằng Chu Định đâu.”
“Mẹ kiếp!” Bàn vương nổi giận.
“Cậu cho rằng cứ như thế kết thúc rồi hả? Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!”
Sau khi nói xong, dưới chân bàn vương chấn động mạnh một cái, những cây cối đang tốt tươi xung quanh ông ta lập tức trở nên khô héo.
Vô số linh khí lấy bàn vương làm trung tâm ngưng tụ lại, linh lực mà ông ta vừa bị hao tổn đã bắt đầu khôi phục lại.
Tần Trạm gật đầu nói.
“Thuật pháp này đúng là không tệ, Chu Định cũng đã từng thi triển qua, nhưng ông ta đã bị tôi đánh chết tươi rồi.”
Bàn vương cười ha hả.
“Tần Trạm, cậu đã thi triển nhiều thuật pháp như thế, nội kình của cậu đã sớm bị tiêu hao rồi đúng không! Con mẹ nó, hôm nay cậu biến đi!”
Bàn vương còn chưa dứt lời đã thấy Tần Trạm lấy đan được từ trong túi quần ra, giống như là đang ăn đậu phộng vậy, một viên lại một viên.
Những viên đan dược này, chính là chân nguyên đan do chính tay phủ chủ luyện chế ra.
Sau khi nuốt hơn mười mấy viên chân nguyên đan, trong nháy mắt, linh lực trong người Tần Trạm đã khôi phục lại đỉnh phong.
Anh nhếch môi cười nói.
“Hình như tốc độ của tôi nhanh hơn ông một bậc.”
Sắc mặt của bàn vương vô cùng khó coi, hành động như thế, đơn giản mà nói chính là phung phí của trời.
“Bàn vương, cẩn thận!” Lúc này Tô Tề Hải đột nhiên lớn tiếng nói.
Chỉ thấy trong giây tiếp theo, trong nháy mắt thân hình của Tần Trạm đã đi đến phía sau lưng bàn vương, sau đó ánh sáng màu vàng lại xuất hiện, một nắm đấm vô cùng mạnh mẽ đánh về phía sau lưng của bàn vương.
“Keng!”
Đúng lúc này, sự việc khiến cho Tần Trạm khiếp sợ đã xảy ra, một quyền này đánh lên người bàn vương, chẳng những không gây ra thương tổn gì với ông ta, thậm chí còn khiến cho Tần Trạm bị một luồng lực lớn phản lực, trong nháy mắt làm cho Tần Trạm bị đánh bay ra ngoài.
Thân hình Tần Trạm giống như một viên đạn pháo, xuyên qua đám cây cối, lao vào trong núi rừng.
“Hay, thật đúng là bàn vương.” Tô Tề Hải hét to.
Bàn vương cười lạnh.
“Tần Trạm, cậu cho rằng đó là kết thúc rồi hả?”
Trong bóng tối, thân thể của Tần Trạm lại một lần nữa bộc phát, nắm đấm màu vàng óng ánh lấy một khí thế khủng bố đánh về phía bàn vương.
“Keng!”
Lại là một tiếng vang thật lớn, lần này Tần Trạm bị một luồng sức mạnh càng lớn đánh lui, trong nháy mắt, ngay cả nhục thể của anh cũng có chút không chịu nổi, bị đánh đến mức trong miệng phun ra máu tươi.
“Ha ha ha!” Bàn vương không nhịn được, phá lên cười to.
“Tiếp tục nào, để tôi nhìn xem nắm đấm của cậu cứng đến mức nào!”
Tần Trạm giữ im lặng, anh giậm chân, nắm đấm giống như đạn pháo đánh lên người bàn vương.
Mười mấy quyền liên tiếp, nhưng Tần Trạm đều không làm bị thương được bàn vương, ngược lại còn khiến cho mình bị đánh đến mức liên tục hộc máu.
“Ha ha ha, ranh con, chỉ sợ hôm nay cậu sẽ phải chết ở chỗ này rồi.” Đằng Ngạo cười khẩy.
Chúc Diêu ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nhíu mày, thuật pháp mà bàn vương thi triển vô cùng quái dị, rõ ràng ông ta đứng ở chỗ đó không hề động đậy một xíu nào, nhưng mỗi lần đều dùng một lực lớn ép lui Tần Trạm.
Vèo!
Lúc này Tần Trạm lại một lần nữa từ dưới đất đứng lên, trong nháy mắt anh đã đi đến trước mặt bàn vương.
Bàn vương khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích chút nào, chỉ nheo mắt nhìn Tần Trạm.
Thế nhưng vốn dĩ cho rằng sẽ là một quyền mạnh mẽ đánh vào trên người bàn vương, trong chớp mắt lại đánh khẽ lên người ông ta.
Sức lực của một quyền này vô cùng nhỏ, thậm chí còn chẳng bằng một đứa bé ba tuổi, nói là nắm đấm, còn chẳng bằng nói là “đánh yêu”.
“Hả?” Bàn vương nhướng mày, sau đó ông ta giận dữ nói.
“Con mẹ nó, cậu làm cái quái gì thế!” Tần Trạm nhìn bóng dáng người đang đứng nguyên tại chỗ, gật đầu nói.
“Tôi hiểu được rồi.”
Lần này Tân Trạm không có bị phản lực, thậm chí còn chẳng có chút cảm giác nào.
“Có thể kết thúc được rồi.” Tân Trạm nhếch môi nhìn về phía bàn vương.
Bàn vương cười lạnh, nói.
“Thật đúng là có thể kết thúc rồi, Tần Trạm, ra tay đi, tôi sẽ giết chết cậu.”
Tần Trạm lại lắc đầu đáp.
“Tuy tôi không biết rốt cuộc đây là thuật pháp gì của ông, nhưng đại khái có thể suy đoán được một vài thứ.”
“Cho dù tôi có dùng chiêu thức gì, ông cũng sẽ bắn ngược trở lại, nói một cách khác, vừa rồi không phải ông đánh bay tôi, mà chính là tôi tự đánh bay mình.” Tần Trạm bình tĩnh phân tích.
Bàn vương im lặng, chân mày hơi cau: “Tôi đã nói mà, sao ông lại có sức lực lớn như thế chứ, dưới gầm trời này, có thể làm thương tổn đến cơ thể của tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.” Tân Trạm thở dài nói Bàn vương vẫn không nói gì, xem như chấp nhận.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi ông một vấn đề.” Lúc này Tần Trạm đột nhiên chuyển chủ đề.
“Một chiêu này có tên là “Đánh tôi chính là đánh chính mình” à?”
Bàn vương hừ lạnh một tiếng.
“Tên gì quan trọng ư, cậu bắt chẹt được thì sao chứ? Cậu không gây thương tổn được cho tôi.”
“Chuyện đó thì chưa chắc.” Tần Trạm lắc đầu.
Anh chậm rãi nâng tay lên, một vòng ánh sáng nóng rực nhất thời ngưng tụ trong lòng bàn tay anh.
Chỉ thấy trên hai tay Tần Trạm ngưng tụ ra ngọn lửa màu xanh biếc, ngọn lửa này giống như đang nhảy múa, yêu diễm lại mỹ lệ.
“Linh hỏa?” Bàn vương nhíu mày.
“Bàn vương, Tân Trạm này còn là một vị luyện dược sư, cậu ta là trưởng lão của phủ dược thần, ngài phải cẩn thận.” Tô Tề Hải lớn tiếng nói.
Bàn vương cười mỉa.
“Linh hỏa còn có thể làm khó dễ được tôi à?”
Tần Trạm không nói gì, anh cong ngón tay, búng ra một cái, nhất thời ngọn lửa này giống như đạn pháo, trong nháy mắt đã rơi lên người bàn vương.
Sau đó, trên người Tân Trạm và bàn vương đồng thời dấy lên ánh lửa.
“Lần này không bị bắn ngược nữa đúng không?” Tần Trạm nhấch môi cười.
“Chỗ mà linh hỏa đi đến, cho dù là thuật pháp gì cũng đều không thể ngăn cản được, cho dù ông có bắn ngược cũng vô dụng.’ Sau khi ngọn lửa này rơi rên người bàn vương, toàn bộ thân thể của bàn vương nhất thời chấn động, một cảm giác đau đớn từ trong người dâng lên.
“ÁI” Bàn vương đau đớn hét lên một tiếng, ông ta giận dữ quát.
“Tần Trạm, cậu muốn cùng tôi đồng quy vu tận ư!”
Tần Trạm lắc đầu đáp.
“Không, không, không, ông hiểu lầm rồi, ngọn lửa này có thể thiêu chết ông, nhưng không gây thương tổn được cho ^sj †öI.
Sau khi nói xong, Tần Trạm nghênh ngang đi về phía bàn vương.
Sắc mặt của bàn vương vô cùng khó coi, ông ta liều mạng muốn loại bỏ ngọn lửa trên người, nhưng ngọn lửa này không hề bị mất đi.
“Tân Trạm, cậu nhanh dừng lại!” Bàn vương nóng nảy hô to.
Chẳng biết vì sao, ngọn lửa kia càng lúc càng cháy mạnh trên người bàn vương.
Tần Trạm sờ lên cằm nghĩ thâm.
“Quả nhiên giống như tôi nghĩ, thuật pháp này của ông chính là dùng nguồn linh lực khổng lồ để chèo chống, nói một cách khác, thân thể của ông đều được linh lực bao vây.”
“Thật đúng là không may, hiện tại linh lực này đã biến thành nhiên liệu của linh hỏa.” Tần Trạm nhếch môi nở nụ cười.