Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 383




Chương 383

Thiên Nguyên môn có rất đông đệ tử, bọn họ vây quanh Tần Trạm, mà Tần Trạm, sau khi anh nói xong câu này, lập tức nhấc cái chân đang giẫm trên người Tùng Bách Đạt ra.

“Nếu Yến Võ đã không ở đây, tôi đi là được.” Tần Trạm thản nhiên nói.

Bỏ lại một câu như thế, Tần Trạm sải bước rời đi, đông đảo đệ tử của Thiên Nguyên môn không ai dám cản trở.

“Môn chủ, anh không sao chứ?” Sau khi Tần Trạm rời đi, đệ tử Thiên Nguyên môn vội vàng vây quanh Tùng Bách Đạt để hỏi thăm.

Tùng Bách Đạt cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.

“Tân Trạm này, thật đúng là không để Thiên Nguyên môn chúng ta vào mắt, cuồng vọng, quá cuồng vọng.”

“Môn chủ, Thiên Nguyên môn chúng ta chưa từng phải chịu khuất nhục như thế, nếu như việc này bị truyền đi, Thiên Nguyên môn của chúng ta đâu còn chỗ đứng trong thiên hạ nữa chứ!” Đám đệ tử lớn tiếng nói.

Tùng Bách Đạt nheo mắt cười khẩy.

“Tần Trạm này vừa mới đánh thắng Tô Vũ, chính là lúc tinh thần phấn chấn nhất, tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh như thế, cuồng vọng cũng là chuyện hiển nhiên.”

Nói đến đây, Tùng Bách Đạt dừng lại một lúc, sau đó anh ta tiếp tục nói.

“Đáng tiếc anh ta chọc vào nhầm người.” Tần Trạm đến Thiên Nguyên môn khiêu khích một lần, lập tức về nhà.

“Đầu người đâu?” Yến Võ có chút khiêu khích cười nói.

Tần Trạm vươn vai đáp: “Mọi chuyện không thể quá sốt ruột, tôi phải chờ môn chủ Thiên Nguyên môn chủ động tìm đến cửa”

Yến Võ hừ lạnh: “Cậu còn chơi cả mưu kế cơ đấy?”

“Không biết lắm, vừa mới học được.” Tần Trạm cười đáp. Anh cầm điện thoại di động lên, viết một chủ đề trên diễn đàn hiệp hội võ đạo. “Treo thưởng lớn cho ai cung cấp thông tin về Yến Võ, Tần Trạm tôi sẵn lòng dùng tiền tài, đan dược hoặc công pháp để đổi lấy tin tức về Yến Võ.”

Sau khi làm xong những thứ này, Tần Trạm lại vươn vai, nằm ngủ say trên giường.

Chủ đề này vừa được đăng lên, trên diễn đàn hiệp hội võ đạo lập tức bùng nổ, vô số người chú ý đến tin tức này, trong đó đương nhiên bao gồm cả người nhà họ Tô.

“Tần Trạm này là trưởng lão của phủ Dược Thần, trong tay cậu ta có vô số đan dược.”

“Công pháp trên người cậu ta cũng rất mạnh, nhất là thuật luyện thể, quả thật là công pháp hàng đầu.”

“Nhanh đi tìm Yến Võ thôi, người nào tìm được gã ta, người đó phát tài.”

Một bên khác nhà họ Tô, Tiêu Dĩnh Thiến cũng chú ý đến tin tức này.

Bà ta cười khẩy: “Tần Trạm này đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Bích Viêm tông, Thiên Nguyên môn đều là chuyện của mấy chục năm trước, hiện tại lục ra thì có lợi ích gì chứ?”

“Đúng thế.” Quản gia đứng bên cạnh cũng gật đầu.

“Nhưng sau khi Yến Võ gia nhập nhà họ Tô chúng ta, gã ta cũng không kết bạn với ai, ngoại trừ Bích Viêm tông và Thiên Nguyên môn ra, chỉ sợ cũng không tìm thấy được đường tắt khác.”

Nói đến đây, quản gia dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói.

“Tôi nghe nói hôm nay Tần Trạm ra tay đánh nhau ở Thiên Nguyên môn, cậu ta giết chết một đệ tử của bọn họ, đánh môn chủ đại diện cho Thiên Nguyên môn.”

“Ồ?” Tiêu Dĩnh Thiến nhướng mày. Quản gia vội vàng đem chuyện đã xảy ra báo cáo lại với Tiêu Dĩnh Thiến.

Tiêu Dĩnh Thiến cau mày nói.

“Tần Trạm này thế mà cuồng vọng đến mức độ đó cơ à? Ngay cả Thiên Nguyên môn, cậu ta cũng không để vào mắt?”

“Tuổi trẻ đắc trí, cuồng vọng, việc này cũng không có gì đáng trách.” Quản gia trầm giọng nói.

“Ngay cả nhà họ Tô chúng ta, cậu ta cũng không để vào mắt, càng đừng nhắc đến một Thiên Nguyên môn.”

“Ừ, điều này cũng đúng.” Tiêu Dĩnh Thiến gật đầu nói.

Cùng lúc đó ông cụ Tô cũng đã nhận được tin tức, sau khi ông ta nghe xong thì không nhịn được cười nói.

“Tên luyện võ này, có phải đầu óc bị nước vào rồi không?”

Từ trước đến nay, ông cụ Tô đều xem thường võ giả, cho dù là nhà họ Sở, nhà họ Đằng, ở trong mắt ông ta đều kém xa nhà họ Tô của mình.

Nghe được hành động hoang đường đó của Tần Trạm, ấn tượng của ông cụ Tô với võ giả lại kém đi một bậc.

Đúng vào lúc này, một hộ vệ chạy vào, một chân quỳ xuống nói.

“Ông chủ, cậu tám đến đây.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt ông cụ Tô nhất thời trầm xuống, ông ta hừ lạnh nói.

“Không gặp.”

“Thế nhưng ông ấy nói là có chuyện gấp cần phải nói cho ngài.” Hộ vệ kia có chút khó khăn nói.

Ông cụ Tô hừ lạnh đáp.

“Tên phế vật làm gì cũng không thành, lại còn dám có mặt mũi đến gặp tôi, bảo nó cút đi!”

“Ông chủ, hay là ngài thử gặp cậu chủ một lần đi.” Quản gia nhỏ giọng bổ sung.

“Những năm gần đây cậu tám vì muốn nhận được sự tán thành của ngài, thậm chí đã học tri thức kinh doanh, cố gắng của ông ấy, tôi đều nhìn ở trong mắt.”

Nghe thấy những lời quản gia nói, lúc này thái độ của ông cụ Tô mới hòa hoãn hơn.

Ông ta suy tư một lúc, sau đó lên tiếng.

“Bảo nó chờ trong đại sảnh đi.” “Vâng ông chủ.” Trong đại sảnh, Tô Tề Hải có hơi bất an.

Cho dù phóng tâm mắt khắp toàn bộ Việt Nam này, ông ta chính là đại nhân vật hàng thật giá thật, nhưng lúc đối mặt với cha mình, trong lòng ông ta lại tràn đầy khẩn trương.

Đúng lúc này, ông cụ Tô từ trong phòng đi ra, “Ba.” Tô Tê Hải vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Ông cụ Tô hừ lạnh một tiếng: “Mày còn có mặt mũi đến gặp tao hả? Bây giờ Tần Trạm vẫn còn đang nhảy nhót ở bên ngoài đấy, thậm chí nó còn thành lập Tần Môn gì đó, mày làm ăn kiểu gì thế? Phế vật!”

Vừa gặp mặt đã bị chửi cho máu chó đầy đầu, thoạt nhìn Tô Tê Hải có vẻ đáng thương.

Ông ta vội vàng giải thích.

“Ba à, con đã mời Bàn Vương rời núi.

Chắc hẳn mấy ngày nữa ông ta sẽ đến thủ đô, tự tay giết chết Tần Trạm!”

“Bàn vương?” Ông cụ Tô nhíu mày: “Chính là Phan quỷ người của nước Bàn kia?”

“Đúng, chính là ông ta.” Tô Tề Hải vội vàng đáp.

Ông cụ Tô khẽ hừ một tiếng.

“Một kẻ võ phu mà thôi, tao thấy vẫn nên thôi đi thì hơn, tao đã không có ý định thông qua mày để diệt Tần Trạm nữa rồi.

Sắc mặt Tô Tề Hải thay đổi, ông ta hiểu được ý tứ của ông cụ Tô.

Muốn giết chết Tần Trạm chưa chắc đã cần dùng đến con đường võ đạo, đối với nhà họ Tô mà nói, chỉ cân bọn họ tùy ý nói một câu là có thể khiến Tần Trạm vào tù, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người trừng trị cậu ta.

Nhưng nếu làm như thế, cả đời này Tô Tê Hải đêu không thể ngóc đầu lên ở nhà họ Tô.

“Ba à, ba cho con thêm một cơ hội nữa đi!” Tô Tề Hải vội vàng nói.

“Con xin thề, lần này con nhất định có thể diệt trừ Tân Trạm.”

“Tao đã cho mày một cơ hội rồi.” Ông cụ Tô lạnh lùng nói.

“Để hiệp hội võ đạo thủ đô làm chuyện này đi.”

“Không, đừng mà!” Tô Tê Hải hoàn toàn cuống lên, ông ta “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, liều mạng cầu xin.

“Ba à, nốt lần này, nốt lân này nữa thôi, con cầu xin ba đó!”

“Ông chủ, ngài hãy cho cậu tám thêm một cơ hội nữa đi!” Quản gia ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Lực lượng võ đạo của nhà họ Tô vẫn luôn yếu kém, nếu như mượn tay hiệp hội võ đạo thủ đô, vậy mặt mũi nhà họ Tô chúng ta lại càng bị tổn hại, hơn nữa nhà họ Tô chúng ta đang dự định có quan hệ thông gia với nhà họ Đằng.”

Ông cụ Tô trầm mặc một lúc, giống như cảm thấy rất có lý.

Vì thế ông ta nhìn vê phía Tô Tề Hải, lạnh lùng nói.

“Một lần cuối cùng.”

“Vâng, vâng, cảm ơn ba, cảm ơn quản gia.” Tô Tề Hải liên tục dập đầu.

Sau khi nói xong câu này, ông cụ Tô quay người đi ra ngoài.

Ban đêm, Tân Trạm thức dậy.

Anh đứng ở trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

“Nhà họ Tô cũng chuẩn bị có động tác rồi.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, thứ mà Tần Trạm muốn không phải là nhà họ Tô bị tiêu diệt mà chính là ông cụ Tô thoái vị, tự mình đem vị trí gia chủ của nhà họ Tô đưa đến tay Tô Phát.