Chương 345 Hạ Phương Hải tỏ ra đa mưu túc trí.
Ông ta cười lạnh nói: “Chẳng mấy chốc là đến ước chiến giữa Tần Trạm và Tô Vũ, đến lúc đó tôi cũng sẽ có 11 mặt.”
“Sau đó thì sao?” Hạ Phương Vân không hiểu hỏi.
Hạ Phương Hải cười nhạt nói: “Nếu như Tần Trạm thua, mọi chuyện đương nhiên dễ nói. Nhưng nếu Tần Trạm thắng, chú đoán xem cậu ta sẽ thế nào?”
“Sức cùng lực kiệt.” Hạ Phương Vân nói.
“Chính xác!” Hạ Phương Hải cười lạnh nói: “Thực lực của Tô Vũ hơn xa Tần Trạm, nhưng theo kinh nghiệm xưa giờ, kẻ này không thể tính toán theo lẽ thường. Nếu như Tần Trạm thật sự thắng, vậy nhất định rơi vào trạng thái kiệt sức, đến lúc đó tôi lại ra tay giết cậu ta, chú đoán xem sẽ thế nào?”
Ánh mắt Hạ Phương Vân sáng lên, nói: “Chẳng những có thể báo thù cho gia chủ, còn có thể được nhà họ Tô ưu ái!”
“Đúng vậy, ha ha ha!” Hạ Phương Hải ngửa đầu cười phá lên: “Chờ đi, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của tôi.”
Bên kia Tần Trạm vẫn còn đang bế quan.
Anh đã sớm quên mất nhà họ Hạ này từ lâu rồi, căn bản không biết nhà họ Hạ thế mà còn nhìn mình chằm chằm.
Lần này vừa bế quan là cả một tuần. Cách ước chiến với Tô Vũ chỉ còn lại vẻn vẹn mười ngày.
Các nơi đã bắt đầu xử lý trận so tài này, rất nhiều thế gia võ đạo còn bỏ tiền vào đầu tư quảng cáo, muốn dùng chuyện này mở rộng tông môn.
Hiệp hội võ đạo thủ đô chẳng những không tốn một xu mà ngược lại còn lời được hàng chục tỉ.
“Được rồi, cá cược đã bắt đầu.” Trên diễn đàn võ đạo, cậu Vương lại lặp lại nghề cũ, mở cá cược.
Lần này không có ai dám tùy tiện kết luận nữa, cũng không ai dám tùy tiện quăng tiền.
Đêm hôm ấy, trên diễn đàn võ đạo xuất hiện một bài viết, bài viết này phân tích so sánh chiến lực giữa Tần Trạm và Tô Vũ.
“Tô Vũ, hai mươi chín tuổi, võ tông cấp bốn, ba mươi hai trận, thắng ba mươi hai, ở cảnh giới đại tông sư từng chém ba vị võ tông sơ kỳ.”
“Tần Trạm, hai mươi bảy tuổi, nửa bước võ tông, chín trận, thắng chín, từng chém bốn vị võ tông, đều là dùng cảnh giới đại tông sư để chém giết.”
“Bài đăng này chỉ để mọi người tham khảo.”
Danh tính của người sử dụng này rất thần bí, nhưng lại cực kỳ hiểu rõ hai người.
Ngay cả Tần Trạm từng chém mấy vị võ tông anh ta cũng rành mạch.
“Tôi cảm thấy Tô Vũ có thể thẳng.” Có người bình luận: “Cả hai đều là thiên tài trẻ tuổi, nhưng cảnh giới chênh lệch khá xa, Tần Trạm muốn thắng quá khó khăn.”
“Tôi đồng ý với lầu trên. Nếu như Tần Trạm dùng cảnh giới nửa bước tông sư chiến thắng Tô Vũ, vậy Tần Trạm chính là Diệp Thiên Vọng thứ hai của Việt Nam.”
“Tôi lại cảm thấy thiên phú của Tần Trạm không kém Diệp chiến thần Diệp Thiên Vọng chút nào. Dù sao Diệp Thiên Vọng là do được bồi dưỡng ra, còn Tần Trạm chỉ có một thân một mình. Dưới điều kiện bị toàn bộ võ đạo chèn ép mà tiến bộ thần tốc, điều này rất khó.”
“Tôi cá là Tần Trạm thắng, sau lưng Tần Trạm có phủ Dược Thần, tài nguyên của phủ Dược Thần không kém hơn bất kỳ đại thế gia nào đâu. Huống chi đã nhiều ngày rồi Tần Trạm không xuất hiện, nói không chừng hiện tại đã bước vào võ tông rồi.”
Trong lúc nhất thời, vụ cược chia đôi.
Tô Vũ nhìn bình luận trên diễn đàn võ đạo, trán nổi gân xanh.
“Một tên phế vật ở nông thôn, dựa vào đâu có thể đặt ngang hàng với mình!” Tô Vũ giận dữ nói.
Nếu như là so sánh với thiên tài như Hàn Cửu Thiên, Tô Vũ sẽ không có câu oán hận nào.
Nhưng so sánh anh ta với Tần Trạm, anh ta luôn cảm thấy mình bị sỉ nhục cực kỳ.
“Được, được lắm.” Tô Vũ hít sâu một hơi: “Chín ngày sau, tao sẽ giết mày trước mặt tất cả mọi người, Tần Trạm, mày chờ đó cho tao!”
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã cách ước chiến chỉ còn năm ngày.
Tối hôm nay, cuối cùng Tần Trạm cũng mở mắt.
“Đây đã là cực hạn mà mình có thể làm được rồi.” Tần Trạm thở dài.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có vài phần ưu sầu.
Tình hình của Tần Trạm không tốt lắm, thậm chí có thể nói là vô cùng bị động.
Quan trọng nhất là, ước chiến lần này là bùa hộ mệnh của Tần Trạm, dẫn đến nhà họ Tô luôn dễ dàng tha thứ cho Tần Trạm “làm xằng làm bậy”.
Một khi ước chiến chấm dứt, bất kể thắng thua, nhà họ Tô sẽ không khách sáo như vậy nữa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đầu Tần Trạm vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Tần Trạm, đến núi Lăng Sơ nhận lấy cái chết đi!” Giọng nói này giống như một tiếng sấm, nổ vang trong đầu Tần Trạm! “Thần thức thật mạnh, vậy mà có thể truyền âm bằng thần thức!” Tần Trạm không khỏi hơi kinh ngạc.
Anh thấp giọng hỏi lại: “Ông là ai?”
“Người giết cậu.” Đối phương lạnh lùng nói: “Cho cậu năm phút, tôi chờ cậu ở núi Lăng Sơ.”
Nói xong, giọng nói trong đầu hoàn toàn biến mất.
Núi Lăng Sơ cách nơi này không xa, mà tầm mắt của Tần Trạm sau khi vượt qua thử thách có thể nhìn được tới mấy cây số.
Đứng trước cửa sổ, Tần Trạm lạnh lùng nhìn về phía núi Lăng Sơ.
‘Khiêu khích mình vào lúc này, sẽ là ai chứ?” Tần Trạm nhíu mày.
Nhưng anh không nghĩ nhiều, theo thực lực của anh hiện tại, cho dù đánh không lại cũng có thể toàn thân trở ra.
Vì vậy, Tần Trạm nói với Phương Hiểu Điệp một tiếng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Hỏa Hồ “Vèo’ một phát nhảy lên vai Tần Trạm.
Nó không ngừng đung đưa cơ thể của mình, dùng móc vuốt cào quần áo của Tần Trạm, dáng vẻ làm nũng.
“Mày cũng muốn đi hả?” Tân Trạm vỗ đầu nhỏ của nó một cái, cười hỏi.
Hỏa Hồ dùng sức nhẹ gật đầu, trong đôi mắt to hiện ra sự ngây thơ đáng yêu.
Tần Trạm suy nghĩ một chút, nói: “Được, nhưng tao nói cho mày biết, mày không được chạy lung tung đâu nhé, hiểu chưa?”
Hỏa Hồ lại dùng sức nhẹ gật đầu, sau đó tự giác nhảy vào trong túi áo của Tần Trạm.
Sau khi rời khỏi nhà trọ, Tân Trạm đi về phía núi Lăng Sơ.
Trên núi Lăng Sơ, sấm sét vang dội.
Trên trời tụ đầy mây đen, dường như trời sắp mưa.
“Đoàng đoàng!”
Lúc này, trên trời nổ vang một tiếng sấm, tia sáng màu xanh lam chiếu sáng toàn bộ bầu trời!
Hỏa Hồ trong túi áo của Tần Trạm lập tức phát ra một tiếng gào thét, nó liên tục lủi sâu vào trong túi áo của Tần Trạm.
Tần Trạm thò tay móc nó ra ngoài, vừa cười vừa nói: Mày sợ sét đánh à?”
Hỏa Hồ dùng sức gật đầu, nó cụp đầu xuống, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Ha ha, không phải mày hung dữ lắm hả!” Tần Trạm không nhịn được bật cười.
Cũng may trên không trung chỉ đánh một tiếng như vậy rồi ngừng.
Mấy phút sau, Tân Trạm lên tới đỉnh núi Lăng Sơ.
Trên đỉnh núi, Hoắc Thành An đăng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tân Trạm.
“Cậu chính là Tân Trạm hả?” Hoắc Thành An lạnh giọng hỏi.
Tần Trạm nhìn ông ta một cái, nói: “Ông là ai? Ai kêu ông tới?”
Hoắc Thành An lạnh lùng nói: “Tôi tới để báo thù cho bạn cũ của mình.”
“Báo thù?” Tần Trạm hơi híp mắt: “Bạn cũ của ông tên gì?”
“Hạ Phương Sinh.” Hoắc Thành An thản nhiên nói.
Tần Trạm đột nhiên hiểu ra, anh kinh ngạc nói: “Thì ra ông là bạn của Hạ Phương Sinh nhà họ Hạ có phương thức tu hành trái với thiên lý nhân luân, không biết bao nhiêu thiếu nữ trẻ tuổi đã bị hãm hại. Nếu ông là bạn của Hạ Phương Sinh, chắc hẳn cũng không phải loại tốt lành gì.”