Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 344




Chương 344

Tần Trạm hít sâu một nơi, nhắm mắt nhìn bên trong, chỉ thấy trong cơ thể mình lập lòe ánh sáng vàng, cả gân cốt cũng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mà linh lực trong cả đan điền thì mênh mông như biển, vô bờ vô tận.

“Roet!”

Tần Trạm mở hai mắt, ánh sáng vàng trực tiếp xẹt qua mắt anh, bao phủ lấy mắt anh.

Sau khi ánh sáng vàng xẹt qua, từ chỗ đồng từ truyền tới cảm giác khô rát từng cơn, nhưng cảm giác này không mang lại chút khó chịu nào, ngược lại khiến ánh mắt cảm thấy hơi ấm áp.

Tần Trạm đứng dậy, anh nhẹ nhàng nắm tay, cảm nhận sức mạnh mênh mông trong cơ thể, sau đó thấp giọng nói: “Cái vạc này quả nhiên là thánh vật trên đời, thảo nào phải dùng linh mạch làm mắt trận.”

Nếu cái vạc này rơi vào những tông môn khác, nhiều nhất chỉ là chế tạo thần binh.

Nhưng rơi vào tay Tần Trạm lại có thể phát huy hoàn toàn tiềm lực.

Biến bản thân thành binh khí mạnh nhất, rèn bản thân!

“Tuy rằng mình chỉ có cảnh giới nửa bước võ tông, nhưng giờ phút này mình chẳng có gì khác biệt với võ tông.” Tần Trạm lạnh giọng nói.

Anh có thể cảm giác được rõ ràng thực lực tăng lên trên diện rộng, đó không phải là nửa bước võ tông có thể đạt tới.

“Thật không biết ngày thật sự bước vào võ tông cuối cùng sẽ là cảnh tượng thế nào.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thầm.

Tần Trạm xoay người lại, định cất cái vạc, đúng lúc này anh chợt phát hiện ra trong vạc lại ngưng tụ hơi thở nhàn nhạt.

Tuy rằng hơi thở này rất yếu ớt, nhưng lại thật sự tồn tại!

“Vừa rồi mình tận mắt nhìn thấy tất cả hơi thở đều bị cơ thể của mình hấp thu, sao bây giờ lại…” Tần Trạm nhìn mấy luồng hơi thở mỏng như vải sa, sắc mặt có chút kỳ lạ.

“Chẳng lẽ hơi thở bên trong cái đỉnh này có thể tái sinh?” Tần Trạm cực kỳ mừng rỡ.

Nếu thật sự là thế, vậy cơ thể của Tần Trạm không có giới hạn tối đa!

Đến lúc đó, cho dù Tần Trạm không bước vào võ tông cũng có thể treo toàn thế giới lên mà đánh!

Tần Trạm tốn một tiếng nhìn chằm chằm vào cái vạc này, quả nhiên, trong vạc thật sự đang sinh ra một hơi thở.

Tần Trạm nhớ kỹ thời gian, sau đó đứng lên nói: “Theo như tốc độ này, nếu muốn khôi phục lại trạng thái lúc trước cần ít nhất nửa năm.”

Chậm thì hơi chậm, nhưng đây là thu hoạch ngoài ý muốn, với Tần Trạm mà nói quả thực như hổ thêm cánh.

“Nếu có thể rèn thêm lần nữa, cho dù không bước vào võ tông, mình cũng không sợ Tô Vũ kia.” Trong mắt Tần Trạm lóe lên ánh sáng.

Người anh muốn giết không chỉ có mỗi Tô Vũ.

Muốn lật đổ, là cả nhà họ Tổ, người muốn giết, càng nhiều vô số kể, kẻ đứng mũi chịu sào chính là người được xưng quốc sư Chu Định kia!

Người này cấu kết với Tô Vũ làm việc xấu, ông ta phải chết.

“Vậy là đủ rồi.” Tần Trạm cất cái vạc đi, ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu xem truyền thừa trong đầu.

Chỉ cần lần này thắng Tô Vũ, vậy toàn bộ kế hoạch của Tần Trạm có thể tiến hành.

Nếu như thua chắc chắn sẽ chết, vì vậy Tần Trạm không buộc phải lên kế hoạch đầy đủ.

Cùng lúc đó, nhà họ Hạ ở Liêu Đông đã có hành động lớn.

Từ khi Hạ Phương Sinh bị Tần Trạm chém chết, quyền khống chế nhà họ Hạ đã rơi vào tay Hạ Phương Hải.

Toàn bộ nhà họ Hạ từ trên xuống dưới đều hận Tần Trạm thấu xương, chịu áp lực trăm bề, Hạ Phương Hải phải chém Tần Trạm mới có cơ hội ngồi vững vàng trên vị trí gia chủ nhà họ Hạ.

Còn lần này, Hạ Phương Hải mời được một vị võ tông cấp ba từ nước ngoài, tên là Hoắc Thành An.

Hoắc Thành An từng có chút nổi tiếng ở Liêu Đông, có quan hệ cá nhân với Hạ Phương Sinh rất tốt, nhưng sau đó vì mắc sai lầm nên bất đắc dĩ phải trốn khỏi Việt Nam.

Bây giờ lần nữa trở lại Việt Nam, trong lòng Hoắc Thành An xúc động hồi lâu.

“Ông Hoắc!” Sân bay Liêu Đông, Hạ Phương Hải đích thân tới sân bay đón Hoắc Thành An.

Hoắc Thành An nhìn Hạ Phương Hải, cau mày hỏi: “Hạ Phương Sinh thật sự đã chết rồi sao?”

“Đúng vậy.” Hạ Phương Hải cắn răng, vẻ mặt thù hận nói: “Không chỉ có gia chủ chết, thanh niên tài tuấn của nhà họ Hạ chúng tôi cũng đã chết!”

Hoắc Thành An hơi híp mắt, nhìn về phía Hạ Phương Hải.

Hạ Phương Hải lập tức cảm giác có hai tia sáng sắc bén sượt qua người mình, như thể muốn nhìn thấu bản thân.

“Ông ước gì Hạ Phương Sinh chết đi nhỉ?” Hoắc Thành An cười lạnh nói.

Hạ Phương Hải biến sắc, lập tức liều mạng lắc đầu nói: “Ông Hoắc, ông đang nói gì vậy, gia chủ chính là anh ruột của tôi, sao tôi có thể…”

“Hừ!” Hoắc Thành An ngắt lời Hạ Phương Hải, ông ta lạnh giọng nói: “Hiểu biết của tôi về nhà họ Hạ nhiều hơn ông tưởng rất nhiều. Hạ Phương Sinh là bạn tri kỉ của tôi, tính tình ông ta như thế nào tôi cũng hiểu rất rõ.”

“Tính cách của Hạ Phương Sinh đã định trước sẽ không được người khác yêu thích.” Hoắc Thành An thản nhiên nói: “Nếu không phải ông ta chết, ông làm gì có cơ hội thượng vị? Mặc dù ông là một trong những người có địa vị tối cao ở nhà họ Hạ, nhưng có lẽ mấy năm nay cũng không được lợi lộc gì nhỉ?”

Hạ Phương Hải há to miệng, lập tức cụp đầu.

Đúng như lời Hoắc Thành An nói, tuy rằng địa vị của ông ta ở nhà họ Hạ có cao, nhưng người lãnh đạo chân chính của nhà họ Hạ cũng chỉ có một, đó chính là Hạ Phương Sinh.

Tất cả tài nguyên của nhà họ Hạ cũng đều tập trung vào một mình Hạ Khâm, mấy anh em bọn họ ngay cả sợi lông cũng không chiếm được.

Bây giờ Hạ Phương Sinh chết rồi, Hạ Phương Hải muốn vui bao nhiêu thì vui bấy nhiêu.

Nếu không phải sợ con cháu trong gia tộc không phục, Hạ Phương Hải cần gì phải đi tìm Tần Trạm để báo thù, tự chuốc tiếng thổi cho mình chứ?

“Chuyện nhà họ Hạ, tôi không muốn nhúng tay nhiều.” Lúc này, Hoắc Thành An thản nhiên nói: “Nhưng Hạ Phương Sinh là bạn tri kỷ của tôi. Thù này, tất nhiên tôi phải báo.”

Hạ Phương Hải vui vẻ, vội vàng 1. chắp tay nói: “Cảm ơn ông Hoắc!”

“Đương nhiên, tôi có một điều kiện.” Hoắc Thành An cười lạnh nói.

Hạ Phương Vân vội vàng bảo: “Chỉ cần ông chịu ra tay, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!”

“Tôi muốn truyền thừa của nhà họ Hạ các người.” Hoắc Thành An thản nhiên nói.

Hạ Phương Hải biến sắc, trong lòng nhất thời có chút rối rắm.

“Ông Hoắc, gia chủ các đời của nhà họ Hạ đều cực kỳ xem trọng truyên thừa, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, tôi…

“Vậy thì không cần nhiều lời nữa, mời trở về đi.” Hoắc Thành An thản nhiên nói.

Dứt câu, Hoắc Thành An quay đầu định đi.

“Khoan đãi” Hạ Phương Hải vội vàng kéo Hoắc Thành An lại, ông ta cắn răng nói: “Được! Chỉ cần ông có thể giết chết Tần Trạm, tôi sẽ giao truyền thừa cho ông!”

Lúc này Hoắc Thành An mới nở nụ cười.

Đối với công pháp truyền thừa của nhà họ Hà, Hoắc Thành An vẫn luôn cảm thấy hứng thú.

Được ngủ với phụ nữ mà còn có thể nâng cao thực lực, chuyện tốt nhường này, trên đời có tên đàn ông nào có thể không thích chứ?

“Vậy thì đi thôi.” Hoắc Thành An cười nhạt nói.

Hoắc Thành An tạm thời được sắp xếp ở lại nhà họ Hạ, chuẩn bị lên đường bất kỳ lúc nào.

Ban đêm, Hạ Phương Hải và Hạ Phương Vân cùng ở trong một căn phòng.

“Anh hai, Hoắc Thành An thật sự có thể báo thù cho gia chủ sao?” Hạ Phương Vân cau mày hỏi.

Hạ Phương Hải liếc mắt nhìn ông †a, sau đó cười nhạt nói: ‘Mặc kệ có được hay không, tôi cũng phải mời ông ta ra tay, nếu không làm sao có thể dẹp yên lửa giận của con cháu nhà họ Hạ chứ? Chung quy tôi cũng phải làm chút gì đó.”

“Thế nên trong lòng anh cũng không chắc chắn hả?” Hạ Phương Vân vô cùng sợ hãi.

Hạ Phương Hải cười nói: “Nếu Hoắc Thành An có thể giết cậu ta dĩ nhiên là tốt nhất. Nếu không giết được cậu ta, tôi còn có phương án thứ hai.’