Chương 340
Một chưởng nhìn nhẹ bằng, nhưng tích tắc vỗ vào thân núi đã khiến cả thân núi lập tức sụp đổ!
Vô số đá vụn từ bên trên rơi xuống, mà lúc chúng chạm đất thì trực tiếp vỡ nát, hóa thành bụi đất!
Diệp Thành ở đằng xa nuốt một ngụm nước bọt, mắt trừng to như chuông đồng!
“Chuyện, chuyện này quá khó tin!” Diệp Thành điên cuồng nuốt nước miếng: “Không phải bảo là nội kình đã bị áp chế sao? Chẳng lẽ khôi phục rồi?”
Diệp Thành hoạt động tay chân của mình, phát hiện nội kình vẫn chưa khôi phục.
Nhưng tại sao Tần Trạm lại làm được chứ?
Bụi đất dần dần rời xuống, từng hơi thở cổ xưa từ đó truyền ra.
Ánh sáng u ám tỏa ra, mà ánh sáng màu đỏ trên người Tân Trạm cũng đột nhiên biến mất không còn thấy gì nữa.
“Anh Tần, anh quá trâu bò rồi!” Diệp Thành sải bước chạy tới, anh ta hưng phấn nói: “Anh Tần, anh làm thế nào vậy?”
Tần Trạm lau vết máu trên người, lông mày nhíu chặt.
Vừa rồi anh cảm giác được rõ ràng, hình như thần trí của mình bị áp chế, cả cơ thể căn bản không chịu sự kiểm soát của mình.
“Cuối cùng chuyện này là sao?” Sắc mặt Tần Trạm có chút khó coi.
Chẳng lẽ trong cơ thể mình còn một thần thức khác đang ngủ say ư? Nhưng thần thức này là ai, tại sao sức mạnh lại khủng bố bá đạo như vậy chứ?
“Anh Tần, mau nhìn kìa!” Đúng lúc này, Diệp Thành hưng phấn hét lên.
Đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy bên trong bụi đất đang trưng bày hai món đồ.
Một cái tỏa ra ánh sáng màu xanh xa xăm, mặc dù ánh sáng hơi ảm đạm, nhưng tràn đầy cảm giác thần bí.
Mà cái còn lại thì tỏa ra ánh sáng u ám đen như mực.
“Một cái vạc, một bức tranh.” Diệp Thành mặt mày hưng phấn, tuy rằng anh ta không nhận ra rốt cuộc đây là thứ gì, nhưng môn phái lại tốn nhiều công sức như vậy để bảo vệ hai thứ này, đủ để chứng minh tầm quan trọng của chúng nó.
“Anh Tần, hai ta mỗi người một cái, được không?” Diệp Thành nói. Tần Trạm cau mày hỏi: “Không phải bảo chia ba bảy hả?”
“Ai nha, anh tốn nhiều sức lực như thế mới phá vỡ được thân núi này, sao tôi có thể cho anh ba phần được, huống chi ở đây chỉ có hai món, cũng không thể nào chia ba bảy.” Diệp Thành nói.
Tần Trạm nhẹ gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.
Anh bước lên một bước, đưa tay sờ vào thân vạc.
Cái vạc này cực kỳ nặng, bên trong tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
Nếu quan sát kỹ có thể nhìn thấy một luồng khí đang chậm rãi chảy xuôi bên trong.
“Tôi muốn cái vạc này.” Tuy rằng Tần Trạm không biết tác dụng của cái vạc này, nhưng trong lòng có một giọng nói kêu anh chọn cái vạc này.
“Không thành vấn đề!” Diệp Thành không nói lời nào đã cất bức tranh vào.
“Cái vạc này khổng lồ như vậy, làm sao mang nó đi đây?” Tần Trạm vuốt cắm mình, không khỏi nhíu mày.
Diệp Thành cười nhạt nói: “Anh Tần, anh có từng nghe nói đến nhẫn chứa đồ chưa?”
“Nhẫn chứa đồ?” Tần Trạm sững sờ, sau đó mừng rỡ hỏi: “Anh nói đây là một chiếc nhẫn chứa đồ?”
“Đúng vậy.” Diệp Thành gật đầu: “Đương nhiên, đây chỉ là một chiếc nhẫn chứa đồ hoàng giai, là loại cấp thấp nhất, chỉ có thể cất giữ trọng lượng khoảng mười nghìn ký.”
Tần Trạm nhận lấy chiếc nhẫn này, hưng phấn nói: “Cảm ơn!”
“Anh Tần cắn ngón tay mình, nhỏ máu lên mặt nhẫn là được.” Diệp Thành nói.
Tần Trạm vội vàng làm theo phương pháp Diệp Thành nói, cắn nát ngón tay, sau đó nhỏ máu tươi lên mặt nhẫn.
Khoảnh khắc nhẫn chạm máu tươi lập tức phát ra một tiếng “Xoẹt”. Sau đó, từng hơi thở u ám chảy về phía mi tâm của Tần Trạm.
“Được rồi.” Diệp Thành nói: “Chỉ cần anh nghĩ trong đầu sẽ lấy ra được đồ trong nhẫn.”
Tần Trạm nhẹ gật đầu, anh dựa theo cách Diệp Thành nói cất cái vạc này vào trong nhẫn.
“Xem như anh giúp tôi một đại ân!” Tần Trạm chắp tay nói với Diệp Thành: “Chuyện này, Tần Trạm tôi ghi nhớ.”
Diệp Thành xua tay nói: “Loại người không đạt được mục đích thề không bỏ qua như anh Tần, tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Nói thật, tôi rất bội phục anh.”
Tần Trạm không nhịn được cười khổ một tiếng.
Nếu như có thể sống phóng túng sa đọa, ai lại không muốn chứ?
Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, ai lại muốn chịu khổ như vậy chứ.
“Anh Tần, nếu không thì anh đi theo tôi trộm mộ đi!” Diệp Thành cười hì hì nói: “Nếu hai ta phối hợp, trên đời này không có bảo bối nào chúng ta không có được!”
Tần Trạm nói đùa: “Đợi ngày nào đó tôi lăn lộn ngoài đời không nổi nữa, nhất định sẽ đi tìm anh.”
Diệp Thành nghiêm túc nói: ‘Vậy đã nói rồi đó, tôi chờ anhi”
Tần Trạm khoát tay, sau đó anh chợt nhớ tới điều gì liên hỏi: “Anh Diệp, chỗ tôi có một cái Kim Cương Trạc bị hư hại, anh có cách nào sửa chữa không?”
“Kim Cương Trạc? Kim Cương Trạc gì?” Diệp Thành lẩm bẩm.
Tần Trạm cười bảo: “Được rồi, chờ có cơ hội tôi lấy cho anh xem thử.”
“Được.’ Diệp Thành gật đầu đồng ý.
Tần Trạm vốn định tiếp tục đi loanh quanh ở phụ cận, nhưng Diệp Thành lại xua tay nói cho Tần Trạm biết: “Nếu thiên địa bàn cũng không nhìn ra được, thì không thể còn bảo bối gì. Cho dù có cũng chỉ là gân gà, vẫn nên đi nhanh I “Được.’ Tần Trạm gật đầu đồng ý.
Sau khi đi vê phía trước mấy bước, bỗng nhiên Tần Trạm dừng lại.
Anh nhìn Diệp Thành, nói: Anh Diệp, anh đi trước đi.’ “Tại sao?” Diệp Thành có chút khó hiểu hỏi.
Tần Trạm trầm giọng nói: “Có lẽ ở lối vào có người đang chờ tôi.”
‘Chu Định ư?” Dường như Diệp Thành đoán được gì đó.
Tần Trạm cười khổ nói: “Đúng vậy, nếu anh đi chung với tôi nhất định sẽ bị tôi làm liên lụy.’ Diệp Thành cười ha ha nói: Cho dù tôi ra ngoài một mình, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, anh tin không?”
Nói đến đây, Diệp Thành cười nhạt nói: “Khuyết điểm lớn nhất của hiệp hội võ đạo thủ đô chính là quá tự tin.”
“Có ý gì?” Tân Trạm khó hiểu nói.
Diệp Thành cười lạnh nói: ‘Hiệp hội võ đạo thủ đô không tìm thấy lối ra thứ hai thì cho rằng trên đời này không ai có thể tìm được nữa, thật không ngờ, núi này cao có núi khác cao hơn.’ Tần Trạm sững sờ, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ anh có cách?”
Diệp Thành hơi đắc ý nói: “Nếu tôi không có tự tin thì làm sao dám chống đối Chu Định?”