Chương 2490
Nếu không phải vì tên này còn có có ích cho việc sau này đến dinh thự của nhà họ Diệp, thì anh đã giết ông ta từ lâu rồi.
Nhưng có vẻ như muốn ông ta hợp tác thì phải khiến ông †a tâm phục khẩu phục mới thôi.
Trong lòng Diệp Khắc Long cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, biểu hiện của Tân Trạm quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ông ta cũng bắt đầu hơi hoài nghỉ.
Thời gian trôi đi từng chút một.
Tân Trạm ngồi xếp bằng trong đại sảnh để phục hồi linh khí, tinh thần và linh khí của những tộc nhân khác của nhà họ Diệp trước đó bị nhốt cũng tiêu hao rất nhiều.
Ngày hôm sau mặt trời bắt đầu ló dạng, không ngừng nhô cao, sắc mặt của Diệp Khắc Long trở nên nhợt nhạt hơn.
Bởi vì theo ước tính của riêng ông ta, lúc này hẳn là một số tộc nhân đã phải phát độc rồi.
Nhưng nhìn đám người đang nhảy nhót trước mặt, không hề có biểu hiện trúng độc.
Biết mắt trời đã lên cao tâm ba mét, Diệp Khắc Long càng lo lắng, hai mắt trở nên đen láy.
Một mặt là vì ông ta đang cố kìm nén tác dụng độc đan của Tân Trạm, một mặt là bởi vì bản thân đang ngày càng tuyệt vọng.
“Bây giờ ông còn gì để nói hay không?” Tân Trạm nhẹ giọng nói.
“Ồ, nếu ông vẫn chưa phục, thì cho ông xem một thứ”
Vừa nói, Tân Trạm vừa hất mạnh lệnh bài của hội dược sư vào mặt Diệp Khắc Long.
“Dược Tôn ngũ phẩm, cậu, cậu mới bằng này tuổi, sao có thể là Dược Tôn ngũ phẩm được”
Nhìn thấy thông tin trên lệnh bài, Diệp Khắc Long hoàn toàn phát điên.
Tu vi Hợp Thể cảnh, Dược Tôn ngũ phẩm, lại còn thông thạo độc đan.
Tốc độ phi nước đại này là năng lực mà một người trẻ tuổi nên có sao.
Bây giờ mình xong đời thật rồi.
Ngực của Diệp Khắc Long phập phồng, ồ một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Bởi vì trong lòng đang ôm một tia hy vọng, Diệp Khắc Long còn đang cố chấp, hiện tại chứng cứ đã rành rành ở trước mặt, ông ta hoàn toàn trở nên tuyệt vọng.
Sự suy sụp này vừa xuất hiện, Diệp Khắc Long lập tức cảm thấy toàn thân đau nhói.
Ông ta không khỏi hét lên một tiếng, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, bị mấy viên thuốc độc của Tân Trạm tra tấn đến chết đi sống lại, sùi bọt mép.
“Giết tôi đi, giết tôi đi” Diệp Khắc Long đau đớn, chỉ muốn chết đi ngay.
“Không thể chết được. Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là bị tra tấn chín mươi chín ngày như thế này, hoặc là phối hợp với chúng tôi đi tới dinh thự nhà họ Diệp”
Tân Trạm lạnh lùng nói: “Nếu ông giúp thì sẽ bị gia pháp xử lý, không chừng còn có thể giữ được mạng, còn nếu bị thuốc độc tra tấn thì chỉ có con đường chết.”
Diệp Khắc Long run rẩy, gần như ngất đi.
Ông ta đã chịu đựng sự thống khổ này mấy giờ liền, đang trên bờ vực của sự suy sụp.
Chín mươi chín ngày, vậy không phải là sống không bằng chết sao.
Hơn nữa, trước đó Tân Trạm đã cho mình ăn không dưới năm viên thuốc độc, tên này là Dược Tôn ngũ phẩm, những độc đan do anh ta chế tạo chắc chắn không hề kém.
Cho dù Tân Trạm có bỏ mặc mình ở đây, không hành hạ mình thêm nữa.
Nhưng trong vòng chín mươi chín ngày, bản thân ông ta gần như không thể tìm thấy một người thành thạo luyện dược, hơn nữa lại còn là Dược Tôn từ ngũ phẩm trở lên để giúp ông †a phục hồi được.
Nói cách khác, nếu không đồng ý với Tân Trạm, ông ta sẽ phải chịu đựng nỗi đau nặng nề này gần trăm ngày.