Chương 2485
Cô bé kia chỉ mới bảy tám tuổi, bị Diệp Khắc Long bóp chặt cổ, thậm chí còn bị linh khí cắt rách da, máu tươi chảy xuống từ cổ cô bé.
Cô bé sợ hãi hét toáng lên rồi khóc.
“Bác tư, mau thả bọn họ ra”
Hai mắt Diệp Thành cũng đỏ ngầu lên trong chớp mắt.
“Ông là đồ súc vật, dùng đứa bé còn nhỏ như vậy để uy hiếp bọn tôi” Sắc mặt Cung Doãn cũng lạnh hẳn đi.
“Ha ha, thế thì đã sao? Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết hết tất cả mọi người ở đây” Hai mắt Diệp Khắc Long cũng đỏ lòm rồi.
Trong lúc đang nói chuyện, ông ta lại thò tay túm thêm một bé trai nữa.
“Diệp Khắc Long, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng. Nếu ông lập tức quỳ xuống nhận tội thì tôi sẽ để ông lại cho người nhà họ Diệp xử nhẹ”
Lúc bấy giờ Tân trạm cũng vừa hạ xuống, anh nói chậm rãi.
“Chỉ nhờ vào cậu sao? Cậu nên nhìn cho rõ ràng, bây giờ tôi đang chiếm ưu thế đó”
Diệp Khắc Long cười gắn, nói: “Nhưng tôi đổi ý rồi. Diệp Thành, cậu cũng biết, các cậu đã ăn phải thuốc độc của tôi rồi chứ. Bây giờ cậu bảo bạn của cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, tôi sẽ cân nhắc việc cho các cậu thuốc giải, nếu không đến mai mà các cậu không có thuốc giải thì nhất định sẽ phải chết”
“Giận quá mất khôn” Tân Trạm lắc đầu, đi về phía Diệp Khắc Long.
“Có nghe thấy không hả? Mau quỳ xuống cho tôi” Diệp Khắc Long hơi hốt hoảng, ông ta vội vã siết chặt con tin trong tay, quát to.
“Hay là ông quỳ xuống đi” Tân Trạm hờ hững nói.
Mà ngay trong lúc anh đang nói chuyện.
Rắc!
Giờ phút này Diệp Khắc Long chỉ cảm thấy hai đầu gối của ông ta đau nhói, vỡ vụn ra. Ông ta không kịp chuẩn bị, lập tức ngã quy trên mặt đất.
Cùng lúc đó hai tay Diệp Khắc Long cũng nổ tung theo, máu tuôn ra ồ ạt từ hai tay ông ta. Hai đứa bé của nhà họ Diệp nhào tới núp sau lưng Diệp Thành.
“Cậu vừa làm gì Diệp Khắc Long nằm trên mặt đất cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ thấy thứ gì quái dị như vậy.
Dường như Tân Trạm không hề ra tay, ông ta thậm chí còn không cảm giác được bất kỳ linh khí nào, tay chân của bản thân đều đã nổ tung.
Điều này quá kỳ quái, khiến da đầu Diệp Khắc Long tê dại.
Nhưng Tân Trạm không trả lời ông ta mà lại nắm lấy tóc ông ta, trực tiếp vén lên.
Cơn đau dữ dội xé da đầu khiến Diệp Khắc Long khổ sở hét lên.
“Cậu dám giết tôi, vậy thì những người này sẽ không có thuốc giải, bọn họ sẽ bị cậu giết chết” Diệp Khắc Long nghiến răng nghiến lợi quát.
“Đưa tên này vào một căn phòng, cho ông ta ăn hết mấy loại thuốc độc này, nói với ông ta rằng chỉ cần ông ta không phục thì sẽ phải đau đến chết”
Tân Trạm tỏ vẻ thờ ơ, ném Diệp Khắc Long cho Cung Doãn.
Cung Doãn gật đầu, kéo tóc Diệp Khắc Long, lôi ông ta đi giống như kéo một thứ rác rưởi.
Thành, anh cứ ở đây canh giữ đám đàn em này, tôi sẽ giải quyết những người khác”
Tân Trạm nói xong, âm thầm để lại không ít Phệ Thiên Trùng ở đây, sau đó đột ngột bay lên.
Loạt trận chiến giữa anh và Diệp Khắc Long diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, đám tay sai của ông ta căn bản không kịp phản ứng.
Mà Tần Trạm vừa ra đã mở trận pháp của nhà họ Diệp, cũng là để tránh cho những kẻ khác nhân lúc loạn lạc mà chạy trốn.
Để cứu nhà họ Diệp, tốt nhất đừng để bất cứ tiếng gió nào lọt ra ngoài.