Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2397




Chương 2397

Hơn nữa trong không gian này có đến hàng ngàn hàng vạn rương bảo vật, thì ra lợi ích thật sự đều năm ở đây.

Nếu như muốn Phệ Thiên Trùng của mình lớn lên, số lượng bổ thiên kim thạch tiêu hao quả thực nhiều vô số. Mà vừa hay những rương bảo vật này có thể bù đắp một chút.

“Tân Trạm, cậu làm như vậy có phải quá đáng quá không”

Phù Ma nghe được ý tưởng của Tân Trạm, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Bên ngoài còn có hai vị tiên tôn Thượng Cổ tồn tại đặc biệt đang theo dõi đó, kết quả cậu lại ở trong này âm thâm trộm bổ thiên kim thạch của rương bảo vật? Nếu mà bị phát hiện ra còn không phải bị đánh chết à”

Những cái này đều là báu vật được để lại từ thời Thượng Cổ, mà Tân Trạm lại định cuỗm đi những báu vật được sắp đặt này.

“Nếu tiên tôn ma tôn này đã coi chúng ta là quân cờ, vậy tôi đây khách khí với bọn họ làm gì chứ?”

Tân Trạm hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu bị phát hiện, cùng lắm thì thử thi triển phật độn thuật rời đi. Hơn nữa không phải bọn họ đã nói không nhìn được tất cả những gì xảy ra ở đây hay sao. Tôi sẽ coi lời này của họ là thật”

“Lại nói tôi cũng đâu có nhìn được vật bên trong, bọn họ có nói không được phá hỏng rương bảo vật à?”

“Hơn nữa hai người này đến để giúp tôi lấy giải thưởng.

Bọn họ chỉ là một tàn hồn, làm sao có tư cách đã ra tay với tôi còn thêm ý kiến”

Phù Ma nghe xong nhất thời sửng sốt, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, lời Tân Trạm nói quả thực có đạo lý.

“Vậy cứ làm tới đi. Đám tiên ma này không coi chúng ta ra gì, chúng ta cũng chẳng cần coi trọng bọn họ”” Phù Ma nói.

Tân Trạm cũng là cười. Tuy rằng nói là không từ giá nào, nhưng cũng không thể để cho bọn họ dễ dàng nhìn ra manh mối được.

Nếu không bản thân bị dịch chuyển ra ngoài, kế hoạch này cũng sẽ thất bại theo.

“Bắt đầu từ ấu trùng trước đã”

Máu huyết linh thú Thượng Cổ, bản thân anh có được không ít từ tiên tông cổ xưa, phương diện này hoàn toàn không thiếu gì.

Thời gian tiếp theo, Tân Trạm lần lượt chạm vào từng chiếc rương bảo vật, mỗi cái mười phút, cũng đủ để bồi dưỡng cho mấy chục Phệ Thiên Trùng, nhưng vẫn là kiểu dáng cũ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được dấu hiệu bị hư hỏng.

“Rốt cuộc tên nhóc này bị làm sao vậy chứ?”

Trong không gian màu xám, đối mặt với hình ảnh vòng xoáy kia, Sí Ma và Ngạn Tiên đều có chút ngây người.

Vốn dĩ đang xem Tân Trạm đặt tay lên rương bảo vật, tưởng rằng anh đã chọn nó rồi, hơn nữa bên trong đó chỉ là Tiên quyết, cũng không phải là căn nguyên.

Nhưng không ngờ rằng Tân Trạm lại cứ sờ sờ như vậy, rồi lại buông tay ra.

Chuyện tiếp theo xảy ra khiến cả hai người hoàn toàn ngớ ra.

Dường như Tân Trạm đang lau chùi hết các thứ này, lân lượt chạm vào từng chiếc rương bảo vật. Nếu như tìm trong mười cái thì cũng thôi đi, đẳng này tiếp đó anh còn chạy qua một bên tìm những rương bảo vật khác nữa.

Đây là anh đang lau sạch bụi phủ trên rương đó à? Vấn đề là nơi tàng bảo địa này hoàn toàn không có một chút bụi bẩn nào, ở đâu ra chuyện cần cậu lau chứ.

“Ngạn Tiên, ông chắc chắn có rương bảo vật ngăn cách, dù có thế nào thì các tu sĩ cũng không nhìn được cơ duyên bên trong đúng không?” Sĩ Ma đột nhiên hỏi.