Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2395




Chương 2395

Chỉ cần chính mình mở vật này ra sẽ lập tức bị đẩy ra khỏi thế giới này.

Mà lúc này trong không gian màu xám kia, Ngạn Tiên và Sí Ma cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.

“Tên ngu ngốc này sắp thất bại rồi” Vẻ mặt Sí Ma đầy vẻ vui sướng toại nguyện. Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, trong rương bảo vật là một Ma công, hoàn toàn không phải là vật của căn nguyên thời gian.

Hai tay Ngạn Tiên chắp sau lưng đứng một bên, sắc mặt không chút thay đổi.

“Không đúng, tôi không nên sốt ruột như vậy”

Bỗng nhiên bàn tay đặt lên trên rương bảo vật của Tân Trạm động đậy, đôi mắt anh cũng di chuyển.

Tuy rằng không gian giấu báu vật này không nhỏ, nhưng đối với tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng không tính là lớn.

Nén hương trong tay anh cháy còn chưa được ba phần đã tìm được vật đó rồi, đơn giản như vậy thì cần gì phải đi luẩn quẩn một vòng lớn làm gì chứ.

Tân Trạm âm thầm ghi nhớ vị trí rương bảo vật này lại, tính anh cẩn thận muốn xác định lại một chút.

Có điều lần này bay ra ngoài không có vấn đề gì, nhưng nhanh chóng đã khiến cho sắc mặt Tân Trạm trở nên u ám.

Cách đó không xa, anh phát hiện có một chiếc rương bảo vật thứ hai làm cho nén hương thay đổi.

“Chẳng lẽ trong phần thưởng này có hai loại căn nguyên thời gian sao?” Phù Ma kinh ngạc nói.

“Không đúng, tôi nhớ rõ ràng vị tiên tôn tóc trăng kia đã nói chỉ có một loại thôi.”

Tân Trạm lắc đầu nhớ kỹ vị trí của rương bảo vật này, tiếp tục bay đi.

Sau đó lại tìm được cái thứ ba, cái thứ tư.

Đến cuối cùng, Tân Trạm mở thuật huyết độn ra, không tiếc tiêu hao tinh huyết, trước khi nén hương tắt ngúm, anh đã hoàn toàn bay khắp một lượt không gian này.

Cuối cùng, sắc mặt Tân Trạm xám xịt lơ lửng giữa không trung.

Mười cái, vậy mà trong không gian này lại có mười cái rương bảo vật hấp dẫn nén hương.

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà Ngạn Tiên đã nói, mà đối phương lại không hề nhắc nhở anh.

Trong lòng Tân Trạm có chút bực bội. Nếu không phải bản thân anh cẩn thận, mở ngay chiếc rương bảo vật mà anh tìm thấy đầu tiên ra, há chẳng phải đã lãng phí hết cơ hội hay sao?

Hơn nữa nếu như anh không thông thạo thiên hỏa bộ và tiêu hao máu huyết mở huyết độn ra, anh hoàn toàn không thể nào bay hết được cả không gian này, thậm chí còn không hề biết chuyện có mười rương bảo vật như vậy.

Rõ ràng là một phần thưởng, kết quả lại tiêu hao nhiều tinh lực và chỉ phí của bản thân mình như thế, giờ lại biến thành một trò chơi may rủi à?

“Phù Ma, ông nói hai vị tôn giả kia có phải lại đang đánh cược tôi hay không?” Tân Trạm nói.

“Có khả năng này. Những tiên ma Thượng Cổ này chưa chắc đã để ý đến đám tu sĩ đời sau như chúng ta. Ông xem từ lúc bắt đầu Sí Ma hù dọa ông, Ngạn Tiên đó đang làm gì?”

Phù Ma cũng hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu chúng ta thực bị ông ta dọa dẫm sẽ không có bất kỳ lợi lộc gì. Ngạn Tiên này cũng sẽ không quan tâm. Dù sao hai người này cũng là sinh linh của Thượng Cổ, không thân thiết với chúng ta như vậy đâu: “Nói không chừng hai người bọn họ hoàn toàn khinh thường tu sĩ đời sau, coi chúng ta như quân cờ để trêu đùa”

Nói đến đây, trong đôi mắt Tân Trạm cũng xẹt qua một tia tức giận.

Anh thật sự cảm thấy hơi bực bội.

Lúc trước Sí Ma lấy sự uy phong hù dọa anh thì thôi đi, hiện giờ chín mươi chín phần trăm là hai người họ cùng kết với nhau đùa giỡn anh.

Chẳng bù cho lúc trước bản thân anh còn có chút tôn trọng hai người họ, mà hiện một chút đó đã hết sạch.