Chương 2169
Diêm Bối Loan còn cho là thật, nói xong câu này rồi rời đi.
“Tôi làm vậy là vì nhận được linh tệ của ba cô thôi mà”
Tân Trạm ngạc nhiên, lúc trả lời lại thì Diêm Bối Loan đã đi Tồi.
Anh cũng lắc đầu, sau đó lại từ chối lời mời ở lại nghỉ ngơi vài ngày của quốc chủ Bình Thạch.
Nghĩ đến cái gì, Tân Trạm đột nhiên nói: “Bệ hạ, bây giờ dược tôn Trịnh đang ở đâu “Dược tôn Trịnh được tôi sắp xếp tĩnh dưỡng ở một điện, tôi vừa nghe người hầu báo ông ta đã tỉnh rồi” Quốc chủ Bình Thạch nói.
“Vậy bệ hạ có thể đưa tôi đi thăm ông ta được không”
“Đương nhiên có thể” Quốc chủ Bình Thạch hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối.
Nhưng trong lòng ông ta lại oán thầm, không phải tên này trị được cho Linh Hổ rồi nên chạy tới khiêu khích đối phương đấy chứ.
Đến ngoài điện, Tân Trạm tỏ vẻ muốn nói chuyện riêng với dược tôn Trịnh, quốc chủ Bình Thạch hiểu ý rời đi.
“Hừ, cậu đến làm gì, chữa trị được cho linh thú nên đến chê cười tôi à?”
Dược tôn Trịnh khoanh chân ngồi đó, nhìn thấy Tân Trạm đi vào thì sắc mặt hơi khó coi, hừ lạnh một tiếng.
Chính mình ba hoa một hồi, kết quả lại trở thành trò cười cho thiên hạ ngay trước mặt mọi người, đây quả thực là vết nhơ lớn nhất cuộc đời ông ta mà.
Tuy nhiên cái càng làm ông ta đau đớn hơn điều này chính là người thanh niên trước mặt này đã giải quyết chuyện ông ta không làm được.
“Chê cười ông sao? Cũng không đến mức, tôi đến đây là để bàn bạc một giao dịch hai bên cùng có lợi với ông mà thôi.”
Tầm Trạm lắc đầu nói, dược tôn Trịnh này cũng quá coi thường anh rồi.
“Giao dịch, tất cả mọi người đều lành lặn, trình độ dược tôn của cậu cũng không kém tôi bao nhiêu, có việc gì phải tìm tôi” Dược tôn Trịnh hừ lạnh một tiếng.
“Nếu tôi tặng hết công lao chữa trị cho công chúa và Linh Hổ cho ông, có muốn hay không?” Tân Trạm hỏi.
“Tặng hết công lao cho tôi?”
Dược tôn Trịnh nghe anh nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cái mà Tân Trạm muốn làm giao dịch với ông ta lại là cái này.
“Cậu trị được đơn bệnh mà nhiều dược tôn có muốn cũng không trị được, cậu lại muốn từ bỏ loại cơ hội có được thanh danh như vậy.”
Con ngươi dược tôn Trịnh đảo quanh, cười lạnh nói: “Tôi đã hiểu rồi, quốc chủ Bình Thạch cho cậu hơn ba mươi lăm triệu tử kim linh tệ làm thù lao, cái này đặt ở ngoài chính là một cuộc giao dịch lớn. Cậu là sợ truyền ra sẽ chuốc phiền phức, làm cho người ngoài biết cậu cầm nhiều linh tệ như vậy sẽ tìm đến cậu gây chuyện đúng không.”
“Dù sao cũng nói thẳng một câu, ông có đồng ý hay không thôi” Tân Trạm cũng không phủ nhận mà hỏi thẳng.
Thứ gọi là danh tiếng này, Tân Trạm không để ý lắm, hơn nữa bây giờ anh đang dùng tên giả, cho dù nổi tiếng thì người bên ngoài chỉ biết cái tên dược tôn Trình mà thôi, không liên quan nhiều đến anh.
Nhưng để giải quyết tốt hậu quả thì rõ ràng anh phải lo lắng.
Hơn ba mươi lăm triệu tử kim linh tệ, đối với một nhân vật lớn như anh cả Tân Minh thì không có nhiều người động tâm †ư.
Dù sao nếu làm hại Tân Minh thì chẳng khác nào đắc tội nhà họ Tân, không tránh khỏi việc bị đuổi giết rồi lang bạt kỳ hồ.
Nhưng dù sao anh cũng đang dùng tên giả, lại không muốn làm lộ thân phận nhà họ Tân, tìm cách giải quyết hợp lý cũng rất quan trọng.