Chương 2114
Mấy vị tu sĩ ra tay, sương trắng trải dài suốt mười cây số dần dần tản ra.
Thế nhưng vào lúc này tiếng yêu thú lại lần nữa vang lên khắp cả thành trì.
Một luồng bóng dáng giống như mũi tên rời khỏi cung, liều mạng bay về phía bọn họ.
Nhìn bộ dáng chật vật kia của Cung Doãn rõ ràng là đang chạy trối chết.
Mà ở sau lưng Cung Doấn chính là mấy chục đầu cái đầu yêu thú liều mạng đuổi theo, từng con từng con đều lộ ra bộ dáng khát máu, khí tức cuồn cuộn, không ngừng ép tới gần.
“Thật ngu xuẩn, đã bị đuổi đến mức đầu óc mê muội rồi sao mà lại chạy về phía bên này của chúng ta” Từ tông chủ thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, hướng một đám thủ hạ phân phó.
“Lên, phối hợp với những yêu thú này cùng tiêu diệt kẻ này”
Đến nổi chỉ còn lại mỗi mình Cung Doãn mà không nhìn thấy Tân Trạm. Tất nhiên nguyên nhân là bởi vì Tân Trạm đã chết ở trong tay yêu thú rồi.
Từ tông chủ vừa ra lệnh một tiếng, các tu sĩ đông đảo đều bay ra.
Nguyện ý ở lại dãy núi Hoành Vũ mà không xông xáo đi ra bên ngoài, phần lớn đều là những tà tu ma tu tiếng xấu vang danh bị tứ vực hoặc là khắp hoàng triều đuổi giết.
Những người này bay ra, trong tròng mắt đều mang vẻ tàn nhãn nhào về phía Cung Doãn.
Mắt nhìn thấy chúng tu sĩ của Cầu Hoành Tông, cùng yêu thú vây quanh Cung Doãn thành một vòng tròn.
Lúc này phía yêu thú đuổi giết phía sau, vậy mà lại phun ra một ngụm lửa cuồng bạo.
Ngọn lửa này giống như sóng biển vậy, che khuất cả bầu trời tựa như muốn thiêu cháy cả đất trời.
Chỉ một ngụm lửa phun ra tựa như hóa thành biển lửa, nhưng phương hướng cũng không phải thổi về phía Cung Doãn, mà là thổi về phía đám tu sĩ của Cầu Hoành Tông đang đứng ở phía trước.
“A!”
Mấy vị tu sĩ bất ngờ không kịp đề phòng, bị ngọn lửa cháy mạnh đốt hết toàn thân, nhất thời kêu rên thảm thiết.
Mà phía sau những yêu thú này, các yêu thú khác cũng đã nín nhịn rất lâu vào lúc này cũng bắt đầu bộc phát.
Cuồng lôi hiện lên, âm thanh của hung thần vang dội khắp không trung, gió lớn liên tục gào thét. Còn có những móng vuốt sắt bén kia, tựa như rền vang xé nát thân thể của đám tu Sĩ.
“Đại sư, đây là tình huống gì?”
Trong nháy mắt tình cảnh đại loạn, Từ tông chủ cũng có chút bối rối.
Không phải những con yêu thú này đã bị Đồ trưởng lão khống chế sao, làm sao tất cả bọn chúng đều công kích người của Cầu Hoành Tông cơ chứ.
“Là do phương thuốc kia của đối phương, nó phá giả đan dược của tôi.”
Sắc mặt Đồ trưởng lão trở nên âm trầm, rất nhanh đã phản ứng kịp.
“Vậy làm sao bây giờ?” Từ tông chủ nói.
“Rát đơn giản, chính là giết hết đám yêu thú này và cả hai người kia”
Đồ trưởng lão cười nhạt, vẫy tay tung ra một làn thuốc bột màu đen ra. Một vài con yêu thú đi đầu đang công kích về phía bọn họ bị thuốc này phấn dính toàn bộ đều ngã xuống.
Từ tông chủ cũng ngồi không yên trực tiếp mang toàn bộ người của minhf tiến lên.
“Chỉ bằng các người.” Cung Doãn cười lạnh một tiếng, trường kiếm màu đen trong tay lay động.
Trong hư không kiếm quang chợt lóe, tựa như sóng gợn chấn động, mấy người tu sĩ phía xa cứ thế mà bị kiếm mang chém chết.
“Thằng nhóc muốn chết à”
Con ngươi Từ tông chủ co rút lại.
Người này lại đột phá thêm một tầng tu vi. Bản thân vừa vặn đạt tới hợp thể cảnh bát phẩm. Trình độ này hoàn toàn bằng mình.