Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2010




Chương 2010

“Ích kỷ ư?” Tân Trạm cười lạnh nói: “Cái tôi muốn không phải là yêu cầu đặc biệt gì. Tất cả đều được ghi rõ ràng trong quy tắc của nhà họ Tân. Những thứ mà đáng lẽ tôi được hưởng nhưng lại không cho tôi nên tôi không thể chịu đựng được”

“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Tân Bách Chiến nói, những thái thượng trưởng lão khác cũng đều nhìn anh.

Tân Trạm lấy ra lệnh bài.

“Tôi đã tham gia kiểm tra đánh giá của tổ tiên và thể hiện thiên phú cao cấp của mình. Xin hỏi các trưởng lão, lệnh bài chứng minh danh tính của tôi thì sẽ có những quyền hạn gì vậy?”

Anh phất tay lên, lệnh bài hình chiếu của Tân Bách Chiến.

Lập  tức được đưa đến trước mặt “Lệnh bài của cậu sẽ là lệnh bài cao cấp nhất, sở hữu hầu hết quyền hạn của nhà họ Tân…” Tân Bách Chiến cầm lấy lệnh bài, nhìn lướt qua, vẻ mặt đột nhiên sửng sốt, đang nói cũng dừng lại.

“Tất cả mọi người đều đến nhìn một chút đi” Tân Bách Chiến kiềm chế tức giận nói.

Mấy người đến nhìn, Tân Bách Nhiên nhìn Tân Ngọc Xuyên nói: “Có chuyện gì với lệnh bài này sao?”

Lệnh bài của Tân Trạm vậy mà lại là lệnh bài của một thành viên bình thường trong nhà.

Đây chính là một cái tát vào mặt của mấy người vừa rồi còn nói những lời thề non hẹn biển.

“Các trưởng lão, dù sao Tân Trạm cũng vừa mới nhận tổ tiên và cũng chưa làm được chuyện lớn gì. Tôi chỉ là muốn khuyến khích cậu ta, chờ thi đấu với Man Tộc xong thì sẽ tăng quyền hạn cho cậu ta” Tân Ngọc Xuyên đảo mắt nói.

“Ha ha, nếu tôi đấu thắng Man tộc thì sẽ cho tôi quyền.

Nhưng nếu tôi thua thì sao? Xin hỏi mọi người, quy tắc trong nhà có điều này sao?”

Tân Trạm chế nhạo nói, đây cũng là nguyên nhân khiến anh không kiềm chế mà cực kỳ tức giận.

Nói đi nói lại, Tân Ngọc Xuyên này là muốn gây chuyện với anh.

Ông ta thật sự nghĩ anh là bùn, muốn bóp thế nào thì bóp sao?

“Tôi không tranh giành cái gì, nhưng những thứ mà tôi đáng được hưởng cũng không có thì làm sao tôi có thể tin phục được chứ?” Tân Trạm hỏi ngược lại.

“Còn chuyện gì nữa sao? Cậu nói hết đi” Tân Bách Chiến nói.

“Trước bữa tiệc, tôi là con trai của Tân Hoàng. Tân Ngọc Xuyên đối xử với tôi như thế nào chắc mọi người đều biết”

Tân Trạm nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng Tân Ngọc Xuyên nói tôi lúc đó không có năng lực. Được thôi, tôi không quan tâm lắm”

“Tuy nhiên, các thành viên bình thường đều có ba tiếng đồng hồ ở trong không gian của huyết ngọc. Tại sao tôi lại không có dù chỉ một tiếng vậy?” Tân Trạm cười lạnh nói: “Tôi đã phá kỷ lục trong cuộc kiểm tra đánh giá của tổ tiên, nhưng quyền hạn lại không bằng thành viên bình thường. Xin hỏi các trưởng lão, làm sao tôi có thể phục được đây? Làm sao có thể vì nhà họ Tân mà chiến đấu đây?”

Vẻ mặt của tất cả mọi người tối sâm lại.

Cách làm này của Tân Ngọc Xuyên thật sự không thể coi là khuyến khích mà hoàn toàn là đi gây chuyện rồi.

Nếu như đổi vị trí là Tân Trạm, bị Tân Ngọc Xuyên đối xử như vậy thì còn muốn vì nhà họ Tân mà làm việc nữa sao? Họ chắc chắn cũng không đồng ý.

Khuôn mặt của Tân Ngọc Xuyên đỏ lên, trong lòng thâm nguyền rủa Tân Trạm.

Là một trưởng lão năm quyền to trong tay, ông ta nghĩ nếu gây chuyện với Tân Trạm thì đối phương sẽ chỉ tức giận mà không dám nói gì, cho nên mới làm một cách trắng trợn như Vậy.

Nhưng không ngờ rằng Tần Trạm lại có gan như thế, lại dám đi ồn ào với các thái thượng trưởng lão ở đây.

“Tôi dự định lấy lý do là đánh thắng tộc Huyết Man để tăng quyền hạn cho cậu ta. Dù sao Tân Trạm cũng chưa có làm được chuyện lớn gì cho nhà họ Tân ..” Tân Ngọc Xuyên vẫn nói như cũ.