Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1979




Chương 1979

“Gầm!”

Tân Trạm vẫn còn định nói gì nữa thì một tiếng rống vang lên, sau đó là liên tiếp những tiếng rống khác.

Trận pháp nhanh chóng mở ra, nguyên thú trong vòng mười dặm trở lại đây cũng cảm nhận được luồng khí này, nhanh chóng vọt về đây.

Trong rừng truyền đến một tiếng xì xào, một con quỷ thú nguyên lực ngưng tụ cùng tiếng rống giống như con báo, sau đó nhanh chóng lao thẳng về phía Tân Trạm.

Ánh mắt nó trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn đã bị trận pháp này của Tân Sương Nhan chọc giận.

Tân Trạm cảm thấy có chút đau đầu, con yêu thú này chỉ có thể thuộc cảnh xuất khiếu. Nếu đổi lại là trước kia thì khi anh tỏa khí trên người ra thì con yêu thú này sẽ nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng hiện tại anh không thể sử dụng thuật pháp, còn phải dựa vào thanh sắt trong tay để hành động, việc này khó hơn gấp ngàn lần.

Đầu tiên, anh quay sang một bên và tránh được cú vồ chết người của con báo.

Sau đó Tân Trạm vung thanh trường kiếm trong tay ra.

Bùm!

Tuy nhiên, thanh kiếm chưa kịp rơi xuống chỗ con yêu thú, Tân Trạm vừa động một cái thanh kiếm này đột nhiên nổ tung.

“Này đồ ngốc, sắt thường không chịu nổi nguồn linh khí mạnh mẽ đấy đâu, phải từ từ nắm giữ nó”

Tân Sương Nhan nhìn thấy thế thì nhanh chóng ném cho.

Tân Trạm một thanh kiếm khác, đương nhiên cũng được làm bằng sắt thường, “Cái sắt thường này có thể chịu được bao nhiêu linh khí2”

Tân Trạm không biết làm sao cười một cái, anh nhanh chóng đấm thẳng vào con nguyên thú, sau đó nhanh chóng tung thanh kiếm ra.

Lần này, thanh trường kiếm không bị gấy, nhưng khi nó rơi xuống con nguyên thú, nó trực tiếp bị linh khí phát ra từ đối phương khiến cho biến thành sắt vụn.

“Linh khí của em đâu, mau lấy ra bảo vệ vũ khí, có thế cũng không biết!” Tân Sương Nhan lại mắng.

“Nguyên khí kim cũng giống như sắt thường này, nếu không cảm nhận được nguồn gốc thì sao cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của nó chứ”

Tân Trạm nghiến răng, nhanh chóng khơi dậy tinh thần không chịu thua của mình.

Chị ba đã cho mình một bài học, đúng là không chút khách sáo, không có chút tình cảm nào. Thế nhưng Tân Trạm biết Tân Sương Nhan làm thế là vì muốn tốt cho anh.

Nói đến thanh trường kiếm thứ ba, lần anyf Tân Trạm đi chậm lại, vừa nghiên cứu cách điều khiển thanh trường kiếm bình thường, vừa quan sát cách nguyên thú ngưng tụ nguyên khí kim để dùng nó làm vật tấn công.

Khi thấy Tân Trạm đã bình tĩnh lại, bắt đâu không dùng lực mạnh nữa mà tính toán một chút, Tân Sương Nhan khế gật đầu một cái.

Em trai của cô ấy quả nhiên là có thiên phú, cô ấy chỉ cần nhắc nhở một chút là có thể tìm ra được phương hướng.

Một lúc lâu sau, một tiếng động vang lên.

Tân Trạm nhanh chóng vung thanh trường kiếm, xuyên thẳng qua người nguyên thú kia, sau đó nhanh chóng xuyên qua miệng nguyên thú đó, Nguyên thú này dần mất đi ý thức, và cơ thể của nó một lần nữa biến thành nguyên khí rồi nhanh chóng tiêu tan.

Tân Trạm thở hổn hển, bất lực lau mồ hôi trên trán.

Việc giết con nguyên thú này còn mệt hơn khi anh chiến đấu với một cao thủ thuộc cảnh phân thần, Bên cạnh anh, hàng chục thanh kiếm gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Bao gồm cả thanh kiếm dài cuối cùng, nó cũng đã bị phá vỡ sau khi xuyên qua con nguyên thú kia.

“Chậm quái! Phải cần một nén nhang mới giết được con nguyên thú này, như vậy việc lĩnh ngộ nguyên khí đó còn phải tới lúc nào nữa đây!”

Tân Sương Nhan lạnh lùng, nhanh chóng ném một thanh kiếm khác cho Tân Trạm.