Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 186




Chương 186

Người đàn ông này liên tục cười lạnh, ông ta quét qua mọi người, ánh mắt rơi lên người cụ Tô.

Sắc mặt cụ Tủ lạnh ng, vừa định đứng lên thì Tân Trạm đã đặt tay lên vai ông ấy, cười nói: “Năm nay là lễ mừng thọ của ông, ông cứ ngồi ở đây, mọi chuyện cứ giao cho cháu xử lý.” Tân Trạm lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, cười nói: “Nếu như anh đến đây để chúc thọ thì tôi rất hoan nghênh, nếu như đến đây để bới móc thì xin thứ lỗi, tôi sẽ đánh anh cút ra ngoài.” “Đánh ra ngoài sao? Cậu có biết tôi là ai không hả?” Người đàn ông kia cười nói: “Tôi là Sử Lục Nham!” “Sử Lục Nham ư?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như cái tên này có vẻ rất lạ lẫm. “Sử Lục Nham của nhà họ Sử sao? Chính là Sử Lục Nham gắn liền nhà họ Tô ở thủ đô đúng không?” Lúc này có người lên tiếng. Nhà họ Sử, là một trong rất nhiều những gia tộc phụ thuộc và nhà họ Tô.

Mà nhà họ Sử quanh năm chiếm giữ ở phía bắc, thể lực cũng lớn, có thể nói là gia tộc lớn nhất trong số những gia tộc bên dưới nhà họ Tô.

Sử Lục Nham cười nhạt nói: “Anh chính là Tần Trạm sao!? Nghe nói anh chính là chồng chưa cưới của Tô Uyên?” “Có liên quan gì với anh sao?” Tần Trạm híp mắt hỏi lại.

Sử Lục Nham hừ một tiếng nói: “Sao lại không có liên quan gì với tôi chứ? Thật đúng là lừa gạt lẫn nhau, nhà họ Tô đã đồng ý gả Tô Uyên cho tôi rồi! Chỉ cần là người nhà họ Tô thì nhất định phải nghe theo nghe mệnh lệnh của nhà họ Tô!”

Tần Trạm cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Tô sao? Từ lâu Tô Uyên và nhà họ Tô đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Mệnh lệnh của nhà họ Tô thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ?” “Chỉ cần sinh ra ở nhà họ Tô thì chính là người của nhà họ Tô, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của nhà họ Tô!” Sử Lục Nham hừ lạnh nói: “Tôi không muốn nói tiếp tục nói nhảm với anh nữa, hôm nay tôi đến đây để chúc thọ.”

Nói xong, Sử Lục Nham cầm chiếc quan tài trong tay hung hăng ném mạnh xuống đất, lớn tiếng nói: “Đây là cái quan tài gỗ lim vàng mà tôi đã sai người làm, cố ý muốn tặng cho cụ Tô!”

Gương mặt của những vị khách có mặt tại đó không khỏi biến sắc, tặng quan tài để chúc thọ sao? Đây là đang nguyền rủa người ta chết sớm đó! “Sao hả, còn không nhanh chóng nhận lấy sao?” Sử Lục Nham lạnh lùng nói: “Đây là gỗ lim vàng đấy, nó cũng tốn của tôi mất mấy tỉ đấy.”

Người chủ trì đang đúng ở trên đài cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ đành nhìn về phía Tân Trạm cầu xin giúp đỡ.

Tân Trạm híp mắt nói: “Tô Vũ bảo anh đến sao?”

Sử Lục Nham cười ha ha nói: “Anh không biết gì sao, cậu chủ Tô Vũ đã bế quan rồi! Là bà chủ Tiêu Dĩnh Thiến bảo tôi đến!” Tiêu Dĩnh Thiến?

Ở gia thành có lẽ cái tên này không mấy nổi tiếng lắm, nhưng ở thủ đô cũng là một người phụ nữ thâm độc có tiếng tăm lừng lẫy! Là người nắm quyền lực thật sự của nhà họ Tô ở thủ đô! “Tiêu Dĩnh Thiến?” Tần Trạm cũng không biết người này, nhưng anh nhớ Tô Uyên đã từng gặp người phụ nữ này. Chính là lần Tô Uyên vì muốn giúp Tân Trạm mà đi đến thủ đô cầu xin người phụ nữ đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Trạm bỗng dưng xuất hiện một sự tức giận không tên.

Anh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”

Sử Lục Nham đột nhiên sửng sốt, hẳn ta ngoáy lỗ tai, cười nói: “Anh bảo tôi cút sao? Đúng là kẻ không biết thì không sợ, anh dám bảo tối cút ư?” “Tôi muốn gặp Tô Uyên, nếu không tôi sẽ không đi” Sử Lục Nham nói.

Tần Trạm cố kìm nén sự tức giận, nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của cụ Tô, tôi không muốn trông thấy máu, mời anh cút ra ngoài ngay lập tức!” “Muốn tôi cút ư? Được thôi, chỉ cần tôi nhìn thấy Tô Uyên, gặp được cô ấy thì tôi sẽ cút ngay!” Sử Lục Nham ôm ngực đắc ý nói.

Tân Trạm híp mắt nói: “Tô Uyên và anh không có bất cứ quan hệ gì, tốt nhất anh cũng đừng có ý đồ gì với cô ấy..”

Sử Lục Nam cười ha ha nói: “Điều anh nói cũng không được tính, muốn phủi sạch quan hệ của tôi và cô ấy sao? Được thôi, để cho cô ấy chính miệng nói với tôi!”

Rất rõ ràng, Sử Lục Nham đã nhận được tin tức, biết Tô Uyên không có ở Tinh Thành.

Thậm chí có thể nói rất có thể nhà họ Tô đã phái người đi tìm Tô Uyên nhưng vẫn không tìm được. Cho nên Sử Lục Nham này mới ngang ngược như vậy. “Tôi hỏi anh một lần cuối, anh cút hay không?” Tần Trạm đã bắt đầu mất kiên nhẫn. “Không cút.” Sử Lục Nham liên tục cười lạnh. Đúng lúc này, Phương Kính Diệu vội bước đến.

Ông ta ghé vào tai Tân Trạm nói: “Không thể động vào tên Sử Lục Nham này được, cậu ta có thể lực rất lớn ở phía bắc. Nếu đụng vào cậu ta thì sau này sẽ có phiền phức lớn đấy.” “Nghe rồi chứ?” Sử Lục Nham nhíu mày: “Ah, đúng rồi, bà chủ Tiêu Dĩnh Thiến còn bảo tôi nói với anh một câu.”

Sử Lục Nham làm ra vẻ đang cố gắng suy nghĩ, sau đó vỗ tay một cái, nói: “Nguyên văn là, đừng nghĩ rằng bây giờ anh lăn lộn như đúng rồi ở Tân Châu thì đã trở thành kẻ bề trên. Những gì anh có bây giờ không đáng là gì trong mắt nhà họ Tô, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho anh mất hết tất cả, đánh anh quay về bộ dạng ban đầu của mình.”

Tân Trạm vừa muốn nổi điên lên, thì đúng lúc này cụ Tô đột nhiên giơ tay lên nói: “Không cần phải chấp nhặt với cậu ta, Tân Trạm, quay về ngồi xuống uống rượu với ông” Tân Trạm xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy cụ Tô nháy mắt liên tục, ý bảo anh không cần quá xúc động. Tần Trạm không biết phải làm sao chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn nén xuống lửa giận, quay trở lại. “Lại đây, bày chiếc quan tài này lên trên cho tôi!” Sử Lục Nham mạnh mồm nói: “Giá khởi điểm của cái quan tài này là mười bảy tỷ rưỡi, hãy ra giá nhiệt tình đi!”

Mọi người quay sang nhìn nhau, không có ai lên tiếng. “Không có ai mở miệng sao?” Sử Lục Nham hơi híp mắt lại, hắn ta đột nhiên giơ tay bóp cổ một người, lạnh giọng nói: “Tôi bảo mấy người ra giá, nghe không hiểu sao?” “Tôi… Tôi ra giá hai mươi mốt tỷ!” Có người thất kinh kêu lên. “Những người khác đâu hả? Ra giá đi!” Sử Lục Nham quét về phía mọi người nói.

Mọi người vẫn không nói gì như cũ, không khí tại chỗ này có mấy phần lạnh lẽo. “Ha ha.” Sử Lục Nham thả món ăn gì xuống, hắn ta chỉ tay, ngoài cửa chợt xuất hiện hơn mười người mặc quần áo đen, họ bao vây hội trường lại.

Trong tay mỗi người đều cầm các loại súng ống, chĩa vào hội trường. “Tôi bảo các người hô.” Sử Lục Nham lạnh lùng nói. “Tôi… Tôi ra giá hai mươi tư tỷ rưỡi…” Mọi người không biết làm sao, chỉ đành miễn cưỡng hô lên. “Tôi ra giá hai mươi tư tỷ năm trăm ba mươi triệu..” “Cút mẹ mày đi, đấu giá kiểu gì vậy?” Sử Lục Nham mắng: “Đây là lễ vật lớn tôi tặng cho cụ Tô! Đợi lúc ông ấy chết thì cái quan tài này sẽ theo ông ấy suốt đời, mấy người chỉ đưa ra một chút tiền như thế này thôi sao?” “Tôi trả ba mươi lăm tỷ!” Đúng lúc này, Tần Trạm đột nhiên lạnh giọng mở miệng nói.

Sử Lục Nham liếc mắt nhìn Tân Trạm, cười ha ha nói: “Anh đúng là rất hiếu thảo. Được lắm, tôi sẽ trả cùng với anh, một trăm linh năm tỷ!”

Tài sản của nhà họ Sử cũng hơn ba mươi lăm nghìn tỷ, ngay cả nhà họ Phùng cũng không thể so sánh được. Một trăm linh năm tỷ không đáng gì với hắn ta. “Tôi ra giá ba trăm năm mươi tỷ!” Tần Trạm đột nhiên nâng giá lên một cái giá cao ngất ngưởng.

Sử Lục Nham cũng không kìm được híp mắt lại, cười như không cười nói: “Được đấy, cái quan tài này là của anh, nhớ bảo quản cho tốt cho cụ Tô đấy.”

Tần Trạm chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng nói: “Cỗ quan này là dành cho mày đấy.” “Cái gì?” Sử Lục Nham đột nhiên sững sờ, vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần thì cơ thể Tân Trạm đã xuất hiện trước mặt hắn! Chỉ thấy một chân của anh đá lên ngực của Sử Lục Nham, thân thể Sử Lục Nham lập tức bị đá bay ra ngoài!

Mà lúc này, cỗ quan tài trên đài cũng đột nhiên bị nội kình đánh mở ra!

Thân thể Sử Lục Nham vừa chuẩn xác rơi vào bên trong cô quan tài.