Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1749




Chương 1749

 

“Chính Đạo, không thể nào, tôi đã sắp xếp người có Cảnh giới Phân Thần cấp chín làm người hộ đạo cho nó, hôm qua nó còn truyền âm về nói với tôi tất cả đều rất thuận lợi thì sao có thể chết chứ, do Ma Tôn kia làm sao? Ông ta không giữ chữ tín sao?”

 

Gia chủ nhà họ Sài trừng to mắt, đôi mắt dần ứ máu.

 

“Không phải ông ta, trước khi đến tôi đã xem thử rồi, bảng tên của Ma Tôn cũng vỡ vụn” Ông già mồ hôi đầm đìa nói.

 

“Chính Đạo chết? Ma Tôn cũng đã chết?”

 

Gia chủ nhà họ Sài sững sờ, cầm bảng tên vỡ vụn lảo đảo lùi lại mấy bước.

 

Lúc trước ông ta còn lên kế hoạch lớn cho tương lai của mình, kết quả tất cả đều thất bại ngay lập tức.

 

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

 

Gia chủ nhà họ Sài cảm thấy vô cùng lo lắng.

 

Là kẻ nào có lá gan giết Chính Đạo, là kẻ nào có năng lực giết Ma Tôn, rốt cuộc là nhà nào đã liên hợp lại với nhau làm chuyện này.

 

Ông ta ngẩng đầu lên, không hề có một chút dấu hiệu nào, đột nhiên đánh ra một chưởng.

 

Phịch một tiếng.

 

Hai mắt của ông lão báo tin kia dại ra, rầm rầm ngã xuống đất.

 

“Chuyện này khá là phiên phức, nếu như để cho những người khác biết được là nhà họ Sài chúng ta cấu kết với Ma Tôn Thượng Cổ, vậy thì cả nhà họ Sài sẽ lập tức xong đời” Mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại trên trán của gia chủ nhà họ Sài.

 

Ông ta đột nhiên bay lên, bay về phía đất tổ của nhà họ Sài.

 

Mặc dù chuyện này là do hắn sắp xếp, nhưng chuyện lớn như liên hiệp với Ma Tôn, phải sử dụng quá nhiều tài nguyên, trải qua mấy chục nghìn năm, người làm chủ thật sự, vẫn luôn là cha của ông ta người nắm giữ quyền sinh sát, cũng chính là thái thượng trưởng lão của nhà họ Sài.

 

“Cho dù là có xử lý như thế nào, thì cũng nhất định phải nói cho cha, trước tiên phải biết là ai đã giết Chính Đạo, và tất cả những chuyện đang xảy ra”

 

“Cha”

 

Gia chủ nhà họ Sài lảo đảo bay vào chỗ bế quan của cha mình, dáng vẻ chật vật kia, so với ông lão mà ông ta khiển trách trước đó, chỉ có hơn chứ không kém.

 

“Đã xảy ra chuyện.”

 

“Đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn không thể chịu được những chuyện như này sao.”

 

Nơi thái thượng trưởng lão của nhà họ Sài bế quan tối đen như mực, Gia chủ nhà họ Sài đẩy cửa ra, để cho một phần ánh sáng chiếu vào, khiến bên trong sáng hơn, có thể mơ hồ nhìn thấy ở sâu bên trong căn phòng có một ông lão tóc bạc đang ngồi.

 

“Là, là Chính Đạo…” Gia chủ nhà họ Sài đau khổ nói.

 

“Được rồi, ta đã biết, bây giờ có lo lắng thì cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải xử lý chuyện này như thế nào” Ông lão vung tay lên, trực tiếp bay qua.

 

“Ôi trời, khuôn mặt già này, có phải là lại muốn đi mua một cái mặt khác đây.

 

Trung tâm Thánh Cảnh, ở bên ngoài sơn động kia.

 

Tống Linh Thông nhìn mấy người này một cái, lập tức bay ra phía sau.

 

“Tân Trạm, chúng ta cũng đi mau thôi.” Nhiếp Phong Lôi lo lắng nói.

 

“Sài Chính Đạo chết, chắc chắn nhà họ Sài sẽ biết, nói không chừng là đang đi về hướng bên này để đuổi giết”

 

“Mọi người đi trước đi, tôi muốn ở lại nơi này” Tân Trạm đột nhiên nói.

 

“Vì sao chứ?” Trần công tử ngạc nhiên nói.

 

“Tôi không đi được. E rằng đã muộn rồi” Tân Trạm lắc đầu nói.