Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1745




Chương 1745

 

Con chim lông tạp lười biếng này ngủ một đường trong thức hải của mình, bây giờ mình đánh xong nó mới tỉnh lại.

 

“Tân Trạm, sao anh kích động như vậy, sao anh bị thương thảm như vậy”

 

Cơ thể Chu Lam biến ảo, xuất hiện trên ngực Tân Trạm, một đôi chân chim giãm trên người anh.

 

Đầu tiên nó run rẩy toàn thân lông vũ màu vàng xuống, nhìn xung quanh, sau đó kinh ngạc nhìn chăm chằm anh.

 

Cảm nhận được khí tức Chu Lam tản mát ra, Tân Trạm càng cạn lời.

 

Lần trước nhìn thấy nó vẫn là cảnh giới Xuất Khiếu, bây giờ đã là cảnh giới Phân Thần cấp bốn, còn cao hơn mình.

 

Thiên phú của hậu duệ thần thú này đúng là biến thái, đi ngủ cũng có thể tăng cao tu vi, hơn nữa đến trước mắt vẫn không nhìn thấy bình cảnh.

 

Nhất là ở đại lục thượng giới này, linh khí nông đậm gấp trăm lần, tu vi càng tăng lên liên tục.

 

“Đừng nói nhiều như vậy, mi nhanh lên bay lên trên hấp thu ngũ hành tinh tuý vào trong cơ thể cho ta”

 

Nhìn thấy dáng điệu Chu Lam từ tốn, Tân Trạm bất đắc dĩ nói.

 

“Trên nào cơ?”

 

Chu Lam mơ hồ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy năm đạo tinh tuý tan biến kia, mắt chim không khỏi sáng rỡ, toàn thân kích động bay loạn, khó có thể tin nổi.

 

“Trời má ơi, nhiều bản nguyên ngũ hành ghê á”

 

Lúc này trong không gian hư ảo này, bản nguyên ngũ hành tan ra khắp bốn phía, đủ loại ánh sáng lưu chuyển, toả ra ánh sáng lung linh khắp bầu trời, vô cùng lộng lẫy.

 

Hơi thở Chu Lam đồn dập, ngực nhỏ không ngừng chập trùng, không phải tinh tuý gì, tất cả thứ này đều là bảo tàng.

 

Thằng nhóc Tân Trạm này không trách được bị thương nặng như vậy, bản nguyên nhiều như vậy, cho dù đứt tay đứt chân cũng đáng.

 

“Tân Trạm, anh yên tâm, cho dù ông nội tôi cũng không có nhiều bản nguyên ngũ hành như vậy, cho nên những thứ tốt này tôi đều đoạt về cho nó”

 

Đôi cánh nó dang ra, đột nhiên bay về phía không trung, một cỗ khí tức màu vàng lan tràn ra, bao trùm toàn thân.

 

Sau đó một bóng mờ chim thần đỏ thẫm to lớn đột nhiên hiện ra sau lưng Chu Lam.

 

Chu Lam thân làm hậu duệ của Chu Tước, biên ảo ra bóng mờ của tiên tổ.

 

Một tiếng hót vang của Chu Tước kia long trời lở đất, sau đó nó há miệng nuốt một cái, ngũ hành tinh tuý này lập tức giống như vạn dòng chảy vào biển đều bị bóng mờ cắn nuốt, một tí cũng không còn sót lại.

 

Sau đó bóng mờ kia dần dần thu nhỏ, một lần nữa trở về trong cơ thể Chu Lam.

 

Chu Lam kia vốn là cơ thể tròn trịa, hấp thu bản nguyên ngũ hành này liền sưng lên giống như khí cầu sắp nứt.

 

“Không hay rồi, không chịu được nữa rồi”

 

Chu Lam kèm nén đến đỏ con mắt, nó hú lên quái dị, bỗng nhiên chui lại vào trong thức hải của Tân Trạm.

 

Sau đó trong âm thanh phù phù, nó phun hết năm đạo tinh tuý ra.

 

Trừ ngọn lửa tinh tuý kia nó hấp thu một phần nhỏ bên ngoài, tinh tuý khác vốn không ăn.

 

“Mệt chết tôi, tôi muốn đi ngủ.”

 

Chu Lam lạch cạch một tiếng đổ vào trên thức hải của Tân Trạm, không biết là kêu gọi linh hồn của tiên tổ hay là nguyên nhân nuốt quá nhiều khí tức bản nguyên, tóm lại nó lại ngủ thật say lần nữa.

 

“Con mẹ nó, chim xấu xa đáng chết này”