Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1744




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1744

 

“Cái này cũng cảm ơn Tân Trạm, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn ông hại chết cậu ấy chứ”

 

Cơ thể của Như Ý không ngừng bị oanh kích, nguyên thần sắp sửa tan biến, cũng không hề để tâm.

 

“Tôi đến giúp ông”

 

Thấy vậy, hồn phách Thanh Long cũng đột nhiên bay qua, một tay cuốn lấy Tổ Thế Ma Tôn.

 

Một người một long hợp sức, lần này Tố Thế Ma Tôn hoàn toàn không còn sức chống lại.

 

“Hai vị tiên bối, xin đừng”

 

Tân Trạm kêu lớn, anh cũng muốn đi qua giúp đỡ, nhưng toàn thân anh không dùng được chút lực khí nào.

 

“Thằng nhóc, cậu là người lão phu chọn ra để là người kế thừa, vốn phải truyền cho cậu rất nhiều kinh nghiệm và rất nhiều thừa truyền của lão phu, kết quả lại bắt cậu phải liệu cả mạng sống để bảo vệ.”

 

Như Ý Tiên Tôn cúi đầu nhìn Tân Trạm đang bị thương nặng đang ngồi xếp bằng, trong lòng có chút buồn bực.

 

“Bản Tôn vốn nghĩ sau khi thắng lợi, truyền cho cậu chút đồ, nhưng hiện tại không còn cơ hội đó nữa rồi. Nói tới cùng, là bản tôn nợ cậu”

 

Ông đưa tay ra chỉ, một tia hơi thở từ giữ ấn đường rút ra, bay vào trong cơ thể Tân Trạm.

 

“Đây là”

 

 

“Lão Long”

 

Trong lòng Tân Trạm run rẩy, nhìn Thanh Long cũng bị cuốn vào trong đó.

 

Chẳng qua cơ thể Thanh Long khá dài, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

 

“Nhóc con, lão giã kia tiến vào hư không, tám phần là không sống được. Nhưng lão long tôi vốn là thú hư không, có thể qua lại hư không”

 

Một đôi mắt rồng to lớn của linh hồn Thanh Long nhìn chằm chằm Tân Trạm nói: “Tôi sẽ từ hư không trở về đất tổ, nếu anh muốn cứu tôi thì hãy tới Tẩy Long Trì. Tôi không biết vị trí cụ thể của nó, nhưng trong trí nhớ Như Ý Tiên Tôn kia hẳn là có”

 

Vút!

 

Hai người một rồng đều bị khe hở hư không cắn nuốt, mất đi sức khống chế, ngũ hành tinh tuý giữa không trung cũng bắt đầu tỏ khắp hư không.

 

Tân Trạm âm thầm cảm thấy đáng tiếc, đây là thứ Như Ý Tiên Tôn góp nhặt vài vạn năm, chỉ là ngọn lửa tinh tuý kia cũng tần như vạn năm, mà lúc này thế nhưng ngũ hành đều đủ.

 

Nhưng mặc dù anh khôi phục một chút sức lực, nhưng ngay cả cử động cũng khó khăn, chớ nói chỉ là bay lên, cưỡng ép khống chế ngũ hành tinh tuý kia.

 

“Vậy hãy ngủ một giấc thật ngon đi”

 

Nhưng nay lúc này trong đầu Tân Trạm lại vang lên một âm thanh sảng khoái.

 

“Chu Lam, con mẹ mị, bây giờ mi mới tỉnh”

 

Tân Trạm nghe được giọng nói này, không khỏi dở khóc dở cười.