Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1717




Chương 1717

 

Bùm!

 

Trận pháp này che đậy đất trời, trong nháy mắt run rẩy, sau đó nổ ầm vang.

 

Từng mảnh hư không một vỡ vụn, mặt đất cũng nứt ra.

 

Vẻ mặt Tố Thế Ma Tôn b; ông ta liều mạng tránh né, nhưng hư không càng lúc càng đổ nát, cuối cùng hét lên thảm thiết rồi tan biến.

 

Vô số kình khí bay loạn, hư không cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, chôn vùi tất cả mọi người trong đó.

 

“Chủ nhân, rốt cuộc đã báo thù cho ngài” Vẻ mặt Ngọc Mặc kích động, mình thật sự đã làm được.

 

Ông ta nhắm mắt lại, dự định chờ đợi cái chết, nhưng trong lúc đó, đôi mắt ông ta lại mở ra đến nỗi muốn rách cả mí mắt.

 

Tất cả trước mắt rút lui giống như thuỷ triều, hư không vụn vỡ kia lại bình phục trở lại, trận pháp rung động kia cũng khôi phục bình thường.

 

Tố Thế Ma Tôn lại tốt đẹp đứng trước mặt ông ta.

 

Phụt!

 

Một làn khói đen ngưng tụ thành trường kiếm, mạnh mẽ đâm thủng lồng ngực Ngọc Mặc.

 

Tố Thế Ma Tôn đứng trước mặt ông ta, vẻ mặt dữ tợn.

 

Ngọc Mặc trừng to mắt, khó có thể tin nổi.

 

“Tại sao lại?”

 

“Ngu ngốc” Tố Thế Ma Tôn lắc đầu nói: “Loại như ông, ngay cả chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, cũng muốn chết chung với lão phu sao?”

 

“Lão phu chẳng qua là triển khai một chút huyễn thuật đã khiến ông đắm chìm trong đó. Ông hoàn toàn không biết kẻ mạnh đánh nhau, sợ nhất chính là lộ ra điểm yếu, nhưng mà ông ngay từ đầu đã hoàn toàn để lộ ý nghĩa muốn giết tôi”

 

“Là huyễn thuật của chủ nhân, cũng đúng, ông hấp thu ngũ hành tỉnh tuý của chủ nhân, tôi thế mà ngay cả điểm này cũng nghĩ không ra.”

 

Ngọc Mặc nhìn cơ thể đã vỡ vụn, phong hoá một chút trong kiếm đen, ông ta cười cay đắng một tiếng.

 

Trước khi chết, ánh mắt của ông ta xuyên qua tầng tầng cung điện, rơi vào trên người Tân Trạm.

 

Lúc này ông ta nhớ lại lời Như Ý Tiên Tôn nói, nhưng hối hận đã muộn.

 

“Tân Trạm, thật xin lỗi, chuyện giết Tố Thế Ma Tôn chỉ có thể giao cho anh”

 

Tân Trạm như cảm giác được, nhìn về phía không trung.

 

Ngọc Mặc cười khổ một tiếng, cơ thể hoàn toàn tan biến.

 

Tố Thế Ma Tôn nhếch miệng cười một tiếng, tiến lên một bước, đi vào sâu trong cung điện của vua phía trước kia.

 

Đám người Liễu Mộng đứng lên, muốn ngăn cản, nhưng lại bị một làn khói đen của Tố Thế Ma Tôn đánh bay thanh xương cốt gấy lìa không ngừng vang lên, nhưng tu sĩ kia đều rên rỉ kêu la.

 

“Tân công tử vẫn chưa hấp thu xong, còn có một chút nữa, ngăn cản ông ta lại”

 

Nhưng toàn thân bọn họ đau đớn kịch liệt, nhưng bọn họ lại đứng lên lần nữa, dũng cảm quên mình lao tới Ma Tôn.

 

Ma Tôn thực sự quá mạnh, quả thực mạnh đến đáng sợ, nhưng càng như thế lại càng kích thích ý chí chiến đấu của đám người.

 

Có lẽ ngay từ lúc đầu họ đã muốn sống sót.

 

Nhưng sau khi trải qua chuyện bà lão tự tử, Tân Trạm đang không ngừng hấp thu để thăng cấp, họ mới phát hiện bản thân không làm được gì cả.

 

Bây giờ rốt cuộc thì họ cũng có cơ hội để giúp đỡ.

 

Có lẽ chỉ có thể giúp Tân Trạm kéo dài thêm một giây đồng hồ, nhưng đây là điều duy nhất họ có thể làm được. Ít nhất phải liều mạng giữ chân của Ma Tôn cho đến khi Tân Trạm hấp thu xong đan thạch cuối cùng.