Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1692




Chương 1692

 

Ngọc Mặc chỉ bầu trời nói: “Năm ngôi sao này ứng với ngũ hành tinh tuý của Tiên Tôn đại nhân bên ngoài, nó mà xám xịt đi thì cho dù bị Tố Thế Ma Tôn cắn nuốt hấp thu, đợi năm ngôi sao này đều tắt ngóm thì ranh giới này cũng sẽ bị Ma Tôn đánh vào: “Mà tới lúc đó, tôi sẽ liều lĩnh huỷ thế giới bên trong này ngay” Vũ Thiên Yết bình tĩnh nói.

 

“Vậy còn bao lâu nữa?” Trần công tử có hơi run rẩy nói.

 

“Có lẽ là sáng mai, Ma Tôn kia ngay lập tức có thể đi vào đây, cho nên nếu Tiên Tôn còn sống, mấy người vẫn có thời gian không tới một ngày này thức tỉnh ông ấy”

 

“Không ai có thể quấy rầy Tiên Tôn đại nhân yên nghỉ, cho dù Ma Tôn cũng không được”

 

Vũ Thiên Yết không hề sợ hãi cái chết, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

 

Ông ta chỉ là khí linh, không rõ khát vọng và kính sợ của tu sĩ loài người với mạng sống, trong lòng ông ta chỉ có sự trung thành và canh giữ bên cạnh Như Ý Tiên Tôn.

 

Lúc Ma Tôn xâm lược, cho dù lúc ranh giới này huỷ diệt.

 

Tất cả mọi người tuyệt vọng trong lòng, bọn họ nhìn Tân Trạm, bà lão và mọi người ở đây, chỉ có hai người bọn họ có thể chạm vào Tiên Tôn, nếu sau đó hai người không thức tỉnh được Tiên Tôn vậy bọn họ đều sẽ tiêu đời.

 

“Chẳng qua hai người cũng không cần sợ hãi, chết trong tay tôi còn tốt hơn bị Tố Thế Ma Tôn cắn nuốt tra tấn, nơi này tôi đã dặn dò xong, mấy người có chuyện có thể ra ngoài tìm tôi”

 

Ngọc Mặc nói xong thì nhẹ nhàng lướt đi.

 

“Tôi hiểu rõ cái gì? Tôi chỉ nhớ rõ dường như tôi không phải là cấp dưới của Ma Tôn đại nhân, rốt cuộc tôi là ai” Cả người Tàn hồn đã không còn hắc khí, lúc này thần hồn tỉnh khiết giống như bạch ngọc trong suốt.

 

Nó cũng không còn tàn ác như trước mà chỉ có vẻ mặt mênh mông mịt mờ.

 

“Quên cũng là điều rất bình thường, thời gian cậu đi theo chủ nhân không lâu trái lại thời gian đi theo Ma Tôn lại quá dài nên đã bị ông ta xóa sạch rất nhiều thứ”

 

Vẻ mặt của Ngọc Mặc dịu dàng không cảm thấy phiền chán chút nào, ông ta đưa tay ra một thanh trường kiếm được làm từ ngọc thạch xuất hiện ở trong tay.

 

Trường kiếm này dài khoảng hơn một mét, toàn thân tinh khiết vô nhiễm, mặc dù nhìn có vẻ không sắc bén bằng đao kiếm được làm bằng sắt nhưng khi lấy ra nhuệ khí ở lưỡi kiếm tản ra khắp nơi gây chấn động trong hư không.

 

“Cậu còn nhận ra thứ này không?”

 

“Tôi cảm thấy thứ này dường như rất quen mắt” Tàn hồn trố mắt nhìn Ngọc Kiếm nói: “Nó cho tôi một loại cảm giác rất thân thiết, rất an toàn giống như là nhà của tôi, là nơi tôi sinh ra!

 

“Đúng vậy, thực ra cậu là kiếm linh nhưng mà chủ nhân nuôi dưỡng ra cậu chưa được bao lâu thì đã cùng hủy diệt với Ma Tôn, sau này cậu bị Tàn hồn Ma Tôn bắt mất nên cậu hãy từ từ suy nghĩ về những thứ này, tôi hy vọng trước khi chết ít nhất cậu có thể biết được bản thân là ai”

 

Ngọc Mặc cắm trường kiếm ở trên mặt đất rồi thả Tàn hồn ra, sau đó rời đi.

 

Tàn hồn ngơ ngác nhìn thanh kiếm rồi lặng im suy nghĩ.

 

“Ngọc Mặc ném chúng tôi ở đây rồi không quan tâm nữa sao?”

 

Bên trong cung điện, Nhiếp Phong Đình nhìn thấy Ngọc Mặc không quay đầu lại cứ như vậy rời đi thì trợn tròn mắt nói.

 

“Anh còn hy vọng ông ta làm gì, ông ta chỉ là một khí linh nên không có tình cảm giống như con người”

 

Trần công tử lắc đầu nói: “Ông ta cũng đã nói nếu như chúng tôi đánh thức Tiên Tôn thì ông ta sẽ không phá hủy thế giới này, vì vậy phải dựa vào Tân Trạm và bà bà rồi”

 

Ánh mắt mọi người cũng theo đó rơi vào trên người hai người Tân Trạm, hai người họ là hy vọng duy nhất của họ.

 

“Thiếu chủ yên tâm, già này sẽ cố gắng hết sức” Bà lão hít sâu một hơi, gật đầu đứng dậy.

 

“Tân công tử, cậu có ý tưởng gì không?”

 

Tân Trạm lắc đầu, Như Ý Tiên Tôn ở trước mặt nhắm nghiền hai mắt, thoạt nhìn không có khí tức giống như một pho tượng, dường như thực sự đã chết rồi.