Chương 1690
“Đi về phía trước là được rồi, nếu như các người có tư cách là người kế thừa, tự nhiên sẽ thấy được Tiên Tôn Đại Nhân. Chỉ là, Tiên Tôn không nghĩ đến sẽ tiếp nhận người kế thừa, tu vi thấp như thế, các ngươi muốn thông qua, thì quả thực là khó khăn cực kỳ lớn”
Ngọc Mặc đứng chấp tay lại, nghỉ chân tại chỗ, anh ta không lên tiếng nữa.
Có chút thâm sâu nhìn chăm chú nói sâu thẩm trong cũng điện, không người trong lòng thấy bất an, nhưng vẫn kiên trì, đi vào sâu trong cung điện.
Tân Trạm cùng đồng thời sải bước đi ra, anh đi vài bước, bèn cau mày lại, cảm thấy không gian xung quanh có thêm một lưồng khí trời đật chấn áp lại, có một luồng sức mạnh, từ bốn phương tám hướng đè ép mà đến.
Điều này khiến mỗi lần anh bước lên phía trước, đều trở nên có chút nặng nề.
Nhìn bốn phương, phát hiện những người khác cũng trở như mình sắc mặt cũng trở nên thay đổi.
“Đây chính là khảo nghiệm của Tiên Tôn?” Tân Trạm trong lòng khế động.
Tùy răng luồng áp lực này không nhỏ, nhưng vẫn không đến mức không bước đi nổi, Tân Trạm hoạt động chút rưng cốt, tiếp tục tiến bước lên phía trước.
Nhìn thì thấy chỉ cần bước hơn trăm bước là đến đại điện, có điều khi bắt đầu bước đi lại dường như là vô hạn khi bước lên phía trước, và áp lực xung quan không ngừng tăng lên khi tiến về phía trước.
Bịch bịch.
Điều này nói rõ, mọi người cũng không có đang làm chuyện vô ích, chỉ là khảo nghiệm này còn lâu mới có đích đến cuối cùng.
“Cơ hội duy nhất của chúng tôi chính là truyền thừa Tiên Tôn này, sẽ không phải ngay cả thứ này cũng không chiếm được chứ”
Nhiếp Phong Đình cắn răng, anh ta rống giận tiếp tục cất bước đi về phía trước, chẳng qua đi tầm mười bước liền bịch một tiếng ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.
Trước uy áp này, cho dù thuật pháp hay bảo vật gì cũng vô dụng, đám người chỉ có thể dựa vào năng lực và ý chí kiên trì của bản thân.
Sau khi Nhiếp Phong Đình ngã xuống, không ngừng có thêm tu sĩ té ngã.
Đến phía sau, chỉ còn lại ba người Tân Trạm, bà lão và Liễu Mộng.
Quần áo Tân Trạm bị mồ hôi thấm ướt, lúc này anh cảm thấy như đang gánh một khoảng trời mà tiến bước, mỗi bước đi đều không thua gì một trận tranh đấu liều mạng.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trên ghế ngồi đồ sộ kia rốt cuộc có một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo dài văn sĩ tương tự Ngọc Mặc, chẳng qua là quần áo màu xanh, ông ta †ừ từ nhắm đôi mắt lại, gương mặt trắng nõn dưới, dưới hàm để ba cọng râu dài, mặt mày vô cùng tuấn tú.
Cho người tôi một loại cảm giác xuất trần nho nhã, giống như bác học đại nho, nhìn lên một cái liền khiến người tôi không nhịn được muốn gần gũi, tin tưởng.
“Tân Trạm, trông cậy vào anh”
Liễu Mộng một bên nói, sắc mặt cô tôi trăng bệch, quỳ một gối xuống đất, nhưng cũng không thể tiến lên nữa.
Tân Trạm hít sâu, nếu ngay cả tư cách giành truyền thừa cũng không có, nói chuyện trốn thoát mưu sinh gì đó cũng quá buồn cười, cho dù như thế nào, mình cũng phải kiên trì đến cùng.