Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1660




Chương 1660

 

Chỉ dựa vào con rối và khí bản nguyên thì hoàn toàn không đủ, Tân Trạm cũng là dựa vào sự thần kỳ của Lung Linh Tháp này, thêm sự mao hiểm mà tự mình đưa thần thức nhập vào con rối, mới làm được như vậy.

 

Ngay lúc Tân Trạm và Liễu Mộng nói chuyện với nhau, mấy ánh sáng đã sáng lên giữa làn sương đen.

 

Nguyên thần của Trần công tử và người phụ nữ kia, vô cùng chật vật mà đi ra khỏi làn sương đen.

 

“Các người quay về kiểu gì vậy? Rốt cuộc trong kia có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

Nhìn thấy hai người không còn cả thân thể nữa, chỉ còn lại ánh sáng thần hồn hư ảo, không ít người đã rất kinh ngạc.

 

Không phải mấy người bọn họ đi nhận kế thừa sao, sao lại biến thành bộ dạng vậy rồi?

 

“Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Có không ít người nhà họ Trần đã thay đổi sắc mặt, lập tức bay đến, bảo vệ nguyên thần của Trần công tử.

 

“Chúng tôi bị mắc lừa, chạy nhanh lên! Tiên Tôn đó có vấn đề, anh ta ta là Ma Tôn giả dạng thành, anh ta ta muốn giết hết tất cả chúng ta, đây là một cái bãy”

 

Vừa ra khỏi làn sương đen, Trần công tử vội vàng hét lên, truyền tin tức ra ngoài.

 

“Chúng tôi phải tự nổ mới có thể thoát được, những người khác đều chết rồi, nhanh đi nhanh” Người phụ nữ mặc đồ đỏ cũng nói với người bên cạnh.

 

Toàn bộ mọi người có chút ngơ ngác, nhất thời khó mà hoàn hồn lại.

 

“Đáng tiếc, giờ các người mới nhắc nhở, thì cũng đã muộn rồi”

 

Trên đống phế tích của đại điện, vốn dĩ đang bị sương đen bao trùm xung quanh đã bị thu lại trong nháy mắt, Tố Thế Ma Tôn trôi trong không trung, cuốn theo làn sương đen kinh người đó, từng bước mà đi ra.

 

Vốn dĩ ông ta mang vẻ mặt âm trầm u ám, được làn sương đen bao phủ, liền lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.

 

Đưa tay lên bắt một cái, khói đen ngập trời trong phòng đi ra, hóa thành một bàn tay quỷ khổng lồ, bốp một tiếng, liền bắt lấy được nguyên thần của người phụ nữ kia.

 

Sau đó Ma Tôn giơ tay lên, nanh vuốt đen kia liền thu lại, đưa nguyên thần của người phụ nữ đó về phía miệng của ông ta.

 

Trong tiếng thét chói tai của nguyên thần người phụ nữ mặc đồ đỏ, Tố Thể Ma Tôn đã nuốt vào trong.

 

Làm cho da đầu người khác tê dại, tiếng nuốt nước bọt vang lên, Tố Thế Ma Tôn nheo mắt lại, giống như đang hưởng thụ hương vị của nhân gian, thần hồn của người phụ nữ đó kêu thảm một tiếng rồi biến thành hư ảo.

 

Nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người đều trợn tròn mắt, trán lấm tấm đầy mồ hôi, lần lượt lui về phía sau.

 

“Người tiếp theo là ai đây?”

 

Đầu lưỡi đỏ au của Tố Thế Ma Tôn liếm liếm môi, có chút tiếc nuối.

 

Ông ta lại đưa tay ra, lần này là đưa hai nanh vuốt của quỷ ra, hai tu sĩ còn chưa kịp phản ứng lại thì trong nháy mắt đã bị bắt lại, cơ thể trở thành máu huyết mơ hồ.

 

Nguyên thần lại bị Ma Tôn bỏ vào miệng.

 

“Lấy ăn nguyên thần làm niềm vui, quả nhiên là thủ đoạn hung ác nhất của ma đạo”

 

“Lại thực sự gặp trúng Ma Tôn, chúng ta đều bị lừa rồi, đi nhanh”

 

Không biết ai hô lên một câu, mọi người đều hoang mang mà chạy về phía sau.

 

Gặp được nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của loài người chính là chạy trốn.

 

“Muốn chạy?”

 

Ăn xong ba nguyên thần, Tố Thế Ma Tôn liếm môi, đôi mắt trong làn sương đen trợn tròn ra mà xoay một vòng.

 

Nhưng ông ta nhìn mọi người đang chạy tán loạn khắp nơi, lại chỉ đứng yên tại chỗ, hai tay ôm lấy ngực, không hề có bất cứ di chuyển gì, giống như là không hề có chút lo lắng nào.