Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1633




Chương 1633

 

“Tất cả mọi người dừng tay lại cho tôi”

 

Nhưng mà lúc mọi người ở đây đều đang điên cuồng săn giết yêu thú, một người đàn ông râu ngắn luôn luôn im lặng trong đoàn người Tống Linh Thông đột nhiên bay lên.

 

Cùng bay lên với ông ta còn có bốn mươi mấy hộ vệ của nhà họ Tống.

 

Bọn họ trôi lơ lửng trên không trung, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người.

 

“Yêu thú nơi đây đều là của nhà họ Tống, ai còn dám săn giết yêu thú, chết!” Giọng nói của người đà ông râu ngắn vô cùng lạnh lẽo, âm thanh phóng đại.

 

Một câu nói lại muốn tất cả mọi người buông tha việc săn giết yêu thú bọ ngựa.

 

“Nhà họ Tống các người cũng quá ngang ngược rồi chứ, chẳng lẽ nơi này là của các người sao?” Một tu sĩ bất mãn nói.

 

“Không sai, yêu thú nơi này đều là vật vô chủ, chúng ta muốn giết thì giết, cần các người lo chuyện à”

 

“Cậu muốn giết yêu thú? Giết một con thử xem” Người đàn ông râu ngắn bình tĩnh nói.

 

Tu sĩ kia có tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp sáu nghe thế thì lạnh lùng cười một tiếng, một kiếm liền tiêu diệt một con yêu thú.

 

Anh ta đang muốn hấp thụ ngọn lửa nhỏ bé kia thì trong mắt người đàn ông râu ngắn lóe qua một tia lạnh lùng.

 

“Tự tìm chết”

 

Vút một tiếng, ông ta như tia chớp trong nháy mắt đã bay qua tên tu sĩ kia, sau đó máu phun ra như suối, đầu người nọ đứt lìa khỏi cổ.

 

Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng.

 

Tu sĩ Cảnh giới Phân Thần cấp sáu vừa chống đối chỉ trong chớp mắt đã bỏ mạng.

 

“Còn ai có ý kiến nữa không?”

 

Người đàn ông râu ngắn cười mỉa một tiếng, tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp chín tản ra khiến tất cả mọi người đều sợ hết hồn hết vía.

 

Ở biên giới Thánh Cảnh, tu vi Cảnh giới Phân Thần cấp chín đã là cao nhất, tất cả mọi người ở đây không có ai là đối thủ của người đàn ông đó.

 

Thấy mọi người im lặng, người đàn ông hài lòng gật đầu.

 

“Các người phụ trách bên này…” Người đàn ông râu gắn sau đó căn dặn hộ vệ, bao vây vùng đất có yêu thú rồi phân chia khu vực sắp xếp công việc.

 

Tống Linh Thông sau đó cũng bay lên chọn một khu vực.

 

Từ đầu đến cuối hắn ta không nhìn mọi người một cái cũng không bày tỏ bất cứ cái gì.

 

Những tu sĩ khác đều bị đẩy đến vùng đất cát không có yêu thú, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà họ Tống bắt đầu săn giết những yêu thú kia, thu thập những ngọn lửa nhỏ bé.

 

“Quá vô sỉ” Có tu sĩ căm hận thấp giọng mắng.

 

Không ít tu sĩ đỏ bừng cả mặt, nhà họ Tống làm như vậy là hoàn toàn không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.

 

“Có thể rời đi thiên địa Hỏa Diệm này không, nếu không chúng ta đi nơi khác, nói không chừng vẫn còn cơ hội.” Có người nói.

 

“Người anh em, cậu tính đi, tôi vừa mới truyền âm cho một người bạn, thế giới Thổ cũng bị một tông môn lớn chiếm giữ”

 

“Quạ trên thế gian đều là màu đen, tổng cộng chỉ có năm vị trí, làm sao có thể đến lượt chúng ta, thiệt thòi lúc trước tôi còn ngây thơ nghĩ rằng lần này có cơ hội lấy được truyền thừa”

 

Không ít người nói chuyện với nhau, đều đã buông tha.

 

Toàn bộn thiên địa Hỏa Diệm có không đến một trăm tu sĩ, trong đó bốn mươi mấy người là người nhà họ Tống, bọn họ làm sao chống lại?

 

Có người đàn ông râu ngắn kia trấn giữ, bọn họ về cơ bản không hề có bất cứ cơ hội nào.

 

Chẳng qua Tân Trạm cũng không có nhàn rỗi, anh đứng †rong sa mạc không ngừng suy nghĩ.

 

“Tân Trạm, anh đang nghĩ gì thế? Mau nói với chúng tôi”

 

Nhiếp Phong Đình hỏi.