Chương 163
Hai người hơi nhướng mày, vừa định lên tiếng nói chuyện, Tần Trạm liền cho mỗi người một cái tát, trực tiếp đánh bay bọn họ từ trong nhà văng ra ngoài.
“Quay về nói với Đổng Thiện Ngũ, mặc kệ Mặt Thẹo có bị đuổi khỏi nhà họ Đổng hay không, bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh ta không còn là người của nhà họ Đổng nữa.” Tần Trạm lạnh lùng nói.
“Cậu… Cậu dám ngang nhiên cướp người của nhà họ Đổng bọn tôi, cậu chờ đó!” Hai người lồm cồm bò dậy khỏi mắt đất, quay đầu chạy mất hút.
Tần Trạm nhìn Mặt Thẹo một cái, cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Mặt Thẹo nhíu mày thật chặt: “Tôi ở nhà họ Đổng chỉ là một người nhỏ bé không có tiếng tăm gì, chẳng biết vì sao Đổng Thiện Ngũ lại sai người đến tìm tôi.”
Tần Trạm cũng không nghĩ nhiều, cho dù Đổng Thiện Ngũ có mục đích tính toán gì đi chăng nữa thì Tần Trạm cũng không thèm quan tâm.
Khoảng thời gian sau đó lại hiếm thấy có được một chút rỗi rãi.
Tần Trạm không ra khỏi cửa lớn, cũng chẳng thèm đi đâu cả, mỗi ngày ngoại trừ việc luyện đan thì là hấp thu Tinh Nguyên đan.
Tinh Nguyên đan này cực kỳ có lợi cho việc nâng cao tu vi, nhưng muốn đột phá Tích Cốc kỳ thì cần lượng linh khí vô cùng khổng lồ, số lượng Tinh Nguyên đan căn bản không đáng nhắc đến.
Cho dù là mười nghìn viên nhưng với Tần Trạm mà nói thì chỉ như muối bỏ biển.
Thời gian trôi qua thật mau, trong chớp mắt mà đã qua ba tháng rồi. Lúc này tiết trời từ mùa đông đi qua mùa xuân, bước vào mùa hè oi bức. Mà Tần Trạm bước vào con đường tu luyện cũng đã ròng rã hơn một năm trời rồi.
“Nếu cứ tiếp tục dựa theo tiến độ này thì mình chưa chắc có thể thắng được Tô Vũ.” Tần Trạm nhíu mày thật chặt, thấp giọng nói.
Anh thở dài từ tận đáy lòng, so ra thì, luyện võ đơn giản hơn tu tiên rất nhiều, tốc độ tiến bộ cũng nhanh chóng hơn.
“Phải tranh thủ thời gian đi một chuyến đến Giang Nam mới được.” Tần Trạm nghĩ thầm ở trong lòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Xe vừa ngừng lại đã nhìn thấy Phương Hiểu Điệp nhảy nhót rộn ràng bước xuống, đằng sau cô ấy còn có Phương Kính Diệu đi theo.
“Sao em lại đến đây?” Tần Trạm cau mày nói: “Em không đi học sao?”
Phương Hiểu Điệp trừng đôi mắt, nói: “Sao hả, không chào đón em à?”
“Chào mừng, giang hai tay chào mừng.” Tần Trạm dở khóc dở cười.
“Thế còn tạm được.” Phương Hiểu Điệp quơ quơ quả đấm nhỏ của cô ấy: “Phải rồi, chị Uyên vẫn chưa về sao ạ?”
Tần Trạm lắc lắc đầu, không nhịn được thở dài từ tận đáy lòng.
Cứ tiếp tục cái đà này thì không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại Tô Uyên lần nữa.
Đang nói chuyện thì Phương Kính Diệu cách đó không xa cũng đã đi đến.
“Trưởng quan Phương.” Tần Trạm đứng dậy gọi một tiếng.
Phương Kính Diệu cười ha ha nói: “Tần Trạm, dạo này khỏe không?”
Tần Trạm cười nói: “Trưởng quan Phương không có chuyện gì thì không đến nhà tôi, ông có việc gì thì vẫn nên nói thẳng ra đi.”
Phương Kính Diệu ngẩn người, lập tức cười ha ha nói: “Thẳng thắn lắm! Lần này tôi đến đây đúng thật là có chuyện cần cậu giúp đỡ.”
“Nếu như là chuyện của ban an ninh thì ông cũng không cần nói nữa đâu.” Tần Trạm nói.
Phương Kính Diệu trợn trắng mắt nói: “Ngay cả Quách thống lĩnh cũng không mời được cậu thì huống hồ gì là tôi? Lần này tôi đến đây là vì một chuyện cá nhân.”
“Chuyện cả nhân?” Tần Trạm cau mày lại: “Mời trưởng quan Phương nói.”
Phương Kính Diệu sắp xếp câu chữ lại một lát mới từ tốn lên tiếng nói: “Tôi có một người bạn, cũng là người của giới võ thuật, là hội trưởng của hiệp hội võ thuật Ninh Thành. Mùa hè mỗi năm, Ninh Thành và Hải Thành đều có một cuộc thi đấu giao hữu, nhưng mấy năm nay kinh tế ở Ninh Thành phát triển rất nhanh, võ thuật bắt đầu dần dần sa sút, bọn họ tìm khắp cả Ninh Thành cũng chỉ tìm được một Đại Tông Sư mà thôi.”
“Vì thế nên ông muốn tôi ra mặt thay Ninh Thành chiến đấu?” Tần Trạm nhíu mày nói.
Phương Kính Diệu gật gật đầu, xoa cằm cười nói: “Đúng vậy. Tất nhiên tôi cũng không mời cậu không công, lần này bên phía tổ chức cuộc thi chính là nhà giàu nức tiếng ở thủ đô, nhà họ Đinh. Tuy rằng nhà họ Đinh không sánh bằng nhà họ Tô, nhưng dù gì cũng từng là một dòng họ tiếng tăm lừng lẫy, có người bảo bên chiến thắng sẽ nhận được thù lao rất hậu %3D hĩnh.”
Tần Trạm cười nói: “Xem như không có thù lao thì tôi cũng phải nể mặt trưởng quan Phương.”
Tần Trạm đã từ chối lời đề nghị của ông ta rất nhiều lần, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy áy náy đôi chút.
Phương Kính Diệu đứng dậy nói: “Vậy thì xin cảm ơn, thời gian đã được sắp xếp là vào ngày mốt, tôi đã bàn bạc với ông ấy xong rồi, cậu sớm lên đường đi nhé.”
“Con cũng muốn đi!” Phương Hiểu Điệp nói.
Phương Kính Diệu quát lớn nói: “Anh Tần Trạm của con đi làm chuyện quan trọng chứ không phải đi chơi!”
“Con không biết, con cứ muốn đi đó!” Phương Hiểu Điệp chống eo: “Nếu ba không cho con đi con sẽ nhịn đói, con sẽ bỏ nhà trốn đi đấy!”
“Con..” Phương Kinh Diệu hiển nhiên bó tay với đứa con gái này của ông ta, ông ta chỉ đành nhìn Tần Trạm với ánh mắt cầu cứu.
Tần Trạm gật đầu nói: “Cho con bé đi đi, có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Thế thì đành phiền cậu chăm sóc con gái của tôi vậy.” Phương Kính Diệu thở dài nói.
Ông ta nói với Phương Hiểu Điệp: “Con phải nghe lời anh Tần Trạm đấy, nghe rõ chưa?”
“Ôi trời, con biết rồi mà!” Phương Hiểu Điệp cười hì hì nói.
Phương Kính Diệu còn bận rộn công việc, vì thế nên không nấn ná ở lại nữa, không lâu sau đã rời khỏi biệt thự núi Long An.
Chuyện này đối với Tần Trạm mà nói thì chẳng qua là dễ như ăn cháo, vì thế nên anh cũng không để ý trong lòng.
Trên mặt biển mênh mông, có một chiếc thuyền bè con con, trôi đi theo làn gió.
Trên chiếc thuyền nhỏ có hai người đứng đó: một người tóc dài bồng bềnh, là một cô gái trẻ mặc áo trắng, người còn lại là một ông cụ dáng người lưng gù, tóc bạc hoa râm.
“Chúng ta đã đi được năm ngày rồi, rốt cuộc muốn đến chỗ nào?” Tô Uyên không nhịn được hỏi.
Ông cụ cười nói: “Đừng sốt ruột, chuyện này cũng giống như tu luyện.”
Tô Uyên không nói gì, một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi như cô làm sao có thể có được tính tình như vậy.
Nhìn bề ngoài thì con thuyền nhỏ có vẻ như tùy ý trôi dạt, nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra chiếc thuyền này đang trôi thẳng đến một hòn đảo, nhìn giống như tùy ý trôi đi theo gió nhưng thật ra là do ông cụ dùng sức mạnh cực kỳ khủng bố điều khiển nó trôi đi!
“Đứng lại! Mấy người là ai!” Đúng lúc này có một chiếc thuyền biển khổng lồ chạy đến, chặn lối đi của hai người bọn họ.
“Cướp biển!” Tô Uyên khẽ nhíu mày.
“Nhìn mấy người như thế cũng không giống như kẻ có tiền, nhưng mà trái lại cô em này cũng xinh xắn đấy.” Từ trên thuyền cướp biển có mấy người nhảy xuống săm soi Tô Uyên.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tô Uyên lập tức hiện lên một luồng sát ý, nhanh chóng đập một chưởng ra ngoài!
Gã cướp biển kia lập tức bị mất mạng ngay tại chỗ!
“Dám ra tay với bọn tao, muốn chết!” Người trên chiếc thuyền cướp biển lập tức giận tái mặt, bọn họ giơ đại bác lên nhắm ngay vào chiếc thuyền con con!
“Ầm!”
Một tiếng vang lên thật lớn, vô số đạn pháo đồng loạt bắn ra, mục tiêu lại là một chiếc thuyền con cô độc nhỏ bé!
Lúc này bỗng nhiên ông lão chầm chậm giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng ấn một cái vào không trung, chiếc thuyền cướp biển khổng lồ nọ lại lập tức biến thành đồng nát sắt vụn!
Sức mạnh khủng bố như vậy làm cho cả Tô Uyên cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn ông cụ, thấp giọng nói khẽ: “Ông… Rốt cuộc ông có thực lực như thế nào?”
Ông cụ cười cười, hỏi: “Năng lực mạnh nhất mà cô biết là sức mạnh gì?”
Tô Uyên thấp giọng nói: “Bên trên Nội kình Đại Tông Sư còn có Võ Đạo Tông Sư, Võ đạo Đại Tông Sư, còn trên mức đó nữa, chính là Hóa Cảnh trong truyền thuyết, nhưng theo tôi được biết thì… Cho dù là Diệp Thiên Vọng cũng chưa từng chạm tới được tầng sức mạnh này, chẳng lẽ ông chính là Võ đạo Đại Tông Sư?”
Thân thể ông cụ còng xuống, chắp hai tay sau lưng từ tốn nói: “Ba mươi năm trước tôi đã là Hóa Cảnh đỉnh phong rồi.”