Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1619




Chương 1619

 

Khu vực kia bị chấn động không ngừng run rẩy, bóng dáng của Tân Trạm hoàn toàn bị các loại linh khí chấn động khiến không nhìn thấy bóng dáng đâu.

 

“Chết đi”

 

Ông ta đang quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng ông ta mà không có một tiếng động, ông ta nhất thời sợ hết hồn.

 

“Cậu, cậu không chết?” Pho tượng có chút khiếp sợ.

 

“Tiền bối, tu vi này của ông quá kém, chẳng qua tôi chỉ mới sử dụng một chút ảo thuật thì ông đã bị trúng chiêu, tôi thấy tu vi của ông chỉ có trên dưới cảnh giới Phân Thần cấp năm” Tân Trạm nhìn chăm chằm pho tượng cười nói.

 

“Tôi chẳng qua chỉ là một luồng linh hồn còn xót lại, tu vi thấp cũng là bình thường. Được rồi, tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của iếu như cậu đã không muốn tiếp nhận truyền thừa vậy thì cậu còn ở lại nơi này làm gì?” Pho tượng lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói.

 

“Đương nhiên là để xem xem tiền bối còn muốn giả bộ tới khi nào” Tân Trạm chế nhạo nói.

 

“Anh có ý gì?

 

Bức tượng nói một cách lạnh lùng: “Cậu nghi ngờ thân phận của tôi à?”

 

“Tôi chỉ cảm thấy tò mò rằng rốt cuộc ở trong cơ thể của ông là cái gì.”

 

Tân Trạm vừa nói và đột nhiên lao thẳng về phía bức tượng.

 

“Láo xược!”

 

Bức tượng tức giận, linh khí ở toàn thân cuộn trào lên và lao thẳng về phía Tân Trạm như một cơn thủy triều.

 

Đôi mắt của Tân Trạm trở nên lạnh lùng như băng, một lượng lớn ánh sáng tỏa ra từ cây kiếm Thanh Đồng.

 

Cùng lúc đó, những tia sét lấp lóe ở bên ngoài cơ thể của anh cũng đột nhiên trở nên nhanh hơn.

 

Một chiêu Càn Khôn Di Chuyển Quyết cộng thêm sấm chớp đã khiến cho bức tượng kia cảm thấy hoa mắt, Tân Trạm liền đi đến trước mặt anh ta.

 

Một cú đấm tràn đầy tia set đột nhiên giáng xuống ngực của anh ta một cách dữ dội.

 

“Anh chỉ đạt tới cảnh giới Phân Thần Cấp ba, làm sao tốc độ lại có thể nhanh đến như vậy” Bức tượng không thể tin được và mở to đôi mắt ra mà nói.

 

Một giây sau đó, răng rắc răng rắc!

 

Những âm thanh vỡ vụn vang lên, thân thể của bức tượng khựng lại một cái, da thịt ở trên người anh ta giống như một mảnh đá mà nứt vỡ ra rồi sau đó không ngừng lan rộng ra.

 

Rầm một tiếng, cả bức tượng hoàn toàn biến mất và trở thành một làn sương trắng.

 

Lúc này tất cả mọi thứ ở xung quanh cũng nhanh chóng biến mất, ngôi mộ cổ hay chính điện gì đó, kể cả những món vũ khí và công pháp kia cũng đều trở thành làn sương trắng.

 

Tân Trạm chỉ cảm thấy ở trước mắt bị nhòe đi và lại xuất hiện ở trong làn sương trắng một lần nữa.

 

Ở bên cạnh anh chính là những món đồ mà chính mình tùy tiện bỏ lại vào trước đó, xem ra bản thân anh vẫn chưa có một chút tiến triển nào.

 

“Rốt cuộc vụ việc khi nấy là huyễn thuật hay là có người nào đó làm phương pháp mê hoặc ở nơi này vậy?”

 

Tân Trạm cau mày lại, tất cả những thông tin mà anh nắm giữ được khi vừa mới đến ngôi mộ cổ này quá ít, vì vậy anh vẫn chưa hiểu rõ lắm.

 

Nhưng mà quả thật mục đích của đối phương không phải là giết người mà là muốn nhốt anh lại.

 

Chỉ sau khi bản thân anh tấn công thì bức tượng kia mới ra tay giết người.

 

Tân Trạm suy nghĩ một lúc, một luồng ánh sáng màu đỏ liền xuất hiện ở trong tay.

 

“Nhưng mà mình đã lấy được món đồ này, ngược lại có thể tìm thấy Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình rồi”

 

Tân Trạm thôi thúc linh khí của mình, làn sương ở xung quanh liền giống như một cơn thủy triều mà rút đi ở trước mắt ngay lập tức, làm theo cách này thì bản thân anh có thể nhận biết được một khoảng cách rất xa.

 

Liễu Mộng cách bản thân anh gần hơn, Nhiếp Phong Đình thì hơi xa một chút.