Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1616




Chương 1616

 

Mà thời gian thì cần ba giờ đồng hồ, nhanh hơn nhiều so với việc tự mình đi thuyền bay.

 

“Cậu đừng lo lắng, những người này chuyên làm chuyện làm ăn, tìm đường còn rõ hơn so với Tụ Bảo Các, phần lớn là sẽ không xảy ra chuyện gì” Nhiếp Phong Đình nói.

 

Khi thuyền bay khởi động, cảnh vật bên ngoài đám đông nhanh chóng lui về phía sau.

 

Tân Trạm nhận thấy trận pháp trên thuyền bay này không khác nhiều so với trận pháp mà anh đã bố trí trên thuyền bay Tử quang trước đây, cả hai đều phóng ra một luồng khí tức vô cùng mạnh và làm những yêu thú thèm muốn trên đường khiếp sợ.

 

Tuy nhiên tu vi của người giật giây càng cao làm cho khí tức mà thuyền bay này phóng ra cao đến cảnh giới Phân Thần cấp chín, với thực lực như vậy thì đã là người đứng đầu ở Thánh Cảnh này, chỉ cầu yêu thú vẫn còn có não thì sẽ lẩn trốn thật xa và sẽ không đến mạo phạm.

 

Trong suốt cuộc hành trình, Tân Trạm cũng không nhàn dõi, anh nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục hấp thu bản nguyên thiên đạo rồi dần dần dung hợp với chính mình.

 

Bản nguyên lôi là do quả Lôi Nguyên mang lại, Tân Trạm không cần hấp thu liền trực tiếp có thể sử dụng như cánh tay.

 

Còn như hỏa chỉ bản nguyên, bản nguyên của rồng và không gian bản nguyên, Tân Trạm cũng đã từng hấp thu xong, chế thuốc luyện khí tạm thời anh chưa cần dùng tới nên không cần phải hấp thu ngay.

 

Vì vậy trên đường đi, Tân Trạm đều hấp thu sức mạnh và thể chỉ bản nguyên của thể sĩ cổ luyện cùng với bùa chú trận pháp.

 

Còn về sự dung hợp giữa hai loại bản nguyên Lôi và Hỏa thì vẫn chưa giải quyết chứ đừng nói đến thứ khác.

 

Tân Trạm cũng không quá lo lắng, anh dự định sẽ từ từ tiến hành.

 

Đắm chìm trong tu hành, thoáng một cái đã qua mấy canh giờ.

 

“Mau nhìn bên ngoài xem, thật sự là quá đáng sợ”

 

Đợi đến khi Tân Trạm nghe thấy âm thanh huyên náo bên †ai, tán tỉnh thần thức nhìn ra bên ngoài thì phát hiện thuyền bay đã bay đến một mảnh đất cháy đen.

 

Những dãy núi nhấp nhô ban đầu lúc này đã hoàn toàn biến thành một vùng đất khô cằn với đầy khe rãnh, bên trên không còn bất cứ một sinh vật sống nào, khe hở không gian và bản nguyên hỗn loạn giữa không trung có thể nhìn thấy khắp nơi.

 

“Thật sự là đáng kinh ngạc, trận chiến đấu giữa các đại năng thượng cổ này lại khiến cả đại lục trở thành vùng đất khô căn”

 

“Chậc chậc, đã qua nhiều năm như vậy mà nơi đây vẫn không có một ngọn cỏ nào, thực sự của Đại Năng cổ thật sự không biết ở trình độ nào”

 

“Nếu chuyện này là do Như Ý Tiên Tôn lúc chiến đấu tạo thành vậy thì truyền thừa và bảo vật mà ông ấy để lại sẽ vô cùng chấn động”

 

“Tôi thậm chí không thể tưởng tượng lấy được truyền thừa, chỉ cần có thể làm ra được một món bảo khí thì tôi phát tài rồi”

 

Đám tu sĩ bàn luận sôi nổi, trong mắt đều mang tham vọng đối với nghĩa trang Đại Năng.

 

Đoạn đường này không có một cuộc tấn công với xác xuất nhỏ của yêu thú, thuyền bay đã nhanh chóng bay đến trước một sơn cốc.

 

Đây một khu vực có diện tích rộng lớn, khắp nơi đều có thất thải linh khí rải rác lơ lửng.

 

Rõ ràng là tàn tích còn xót lại của bình phong che chắn bị công phá kia.

 

Mà lúc này xung quanh sơn cốc được thay bằng màn sương trắng dày đặc.

 

Thần thức của Tân Trạm thử một chút thì phát hiện sương mù này rất kỳ lạ, thần thức lại không có cách nào có thể xuyên vào trong đó.

 

Chiếc thuyền bay từ từ hạ cánh.

 

“Các vị, trong tín vật mà chúng tôi đưa cho mọi người có thông tin về chuyến khứ hồi của thuyền bay này, nếu như có vị nào khi rời khỏi nghĩa trang Đại Năng có cần thì có thể tiếp tục đi” Lúc này, vị tu sĩ thuyền trưởng kia nói.