Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1602




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1602

 

Trong lòng Tân Trạm nhích một cái, không nhịn được mở miệng hỏi.

 

Gia tộc của Liễu Mộng có thể sử dụng thánh quả bản nguyên làm phần thưởng tặng cho con cháu chắc chắn không phải là gia tộc nhỏ, hơn nữa lúc Thường Phi Dương phát hiện ra thì sắc mặt vô cùng ngạc nhiên.

 

Điều này nói rõ nhà họ Thẩm sợ là không tâm thường.

 

“Anh chưa nghe người ta nói qua sao?” Liễu Mộng kinh ngạc hỏi.

 

“Tôi chỉ là một tán tu, làm sao biết mấy chuyện của các thế gia được” Tân Trạm biết điều nói.

 

“Tôi đúng là đến từ nhà họ Thẩm, gia tộc của tôi là một gia tộc lớn ở Nam Vực, chỉ là giữa Nam Vực và Bắc Vực còn có năm vương triều lớn ngăn cách ở giữa nên người biết chuyện này đúng là không nhiều, biết được khí tức của nhà họ Thẩm lại càng ít hơn, lão già họ Thường này đúng là có chút lợi hại.”

 

Liễu Mộng nói.

 

“Nếu cách xa như thế thì sao cô lại chạy đến đây?” Tân Trạm hiếu kì hỏi.

 

Liễu Mộng có thể xem như là thích phiêu lưu mạo hiểm, đi khắp nơi rèn luyện kinh nghiệm, một Nam Vực còn chưa đủ để cho cô ấy dày vò, cố ý vượt qua năm vương triều lớn chạy qua bên này.

 

“Tôi chính là muốn rời xa gia tộc, thử trai nghiệm cảm giác không có gia tộc che chở thì tôi có thể dựa vào bản thân mình mà sống sót được không”

 

Liễu Mộng vén tóc mai, ôm đầu gối nhìn về phương xa, trong mắt đều là tình cảm phức tạp.

 

“Có thể anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc nhưng người không sinh hoạt dưới sự bảo vệ của gia tộc có lẽ không có cách nào hiểu, mặc dù ba tôi đối xử với tôi rất tốt nhưng ông ấy quá yêu thương tôi, càng bảo vệ tôi quá mức khiến cho tôi cảm thấy không được tự do.”

 

“Mỗi một con đường tôi đi ông ấy đều chọn giúp tôi, tôi làm bất sứ chuyện gì cũng sẽ không sinh ra rắc rối, người khác biết thân phận của tôi thậm chí còn nhường tôi, cố ý chịu thua hoặc nhún nhường.”

 

“Cái loại cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều ngụy trang mỉm cười với anh, khen lấy khen để vô cùng giả tạo, tôi chỉ muốn nhìn một chút, giới tu luyện thật sự, đại lục chân chính là cái dáng vẻ gì”

 

Liễu Mộng nói hết ra, Tân Trạm ở bên yên lặng lắng nghe.

 

Linh Thông lừa gạt, còn bị cướp mất bảo vật quan trọng nhất của bản thân.

 

Tống Linh Thông này xem ra cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Liễu Mộng xem anh ta là bạn bè, nhưng hoàn toàn xem Liễu Mộng như một con lợn để giết.

 

Nhưng đáng tiếc là sau khi xem xét kỹ hơn, Liễu Mộng không phải là người dễ chọc vào.

 

“Yên tâm đi, lúc này chắc là anh ta đang ở nghĩa trang Đại Năng ở trung tâm Thánh cảnh, tôi sẽ đi với cô, cướp lấy thứ đó về” Tân Trạm nói.

 

“Tân Trạm, anh thật có tình có nghĩa đấy, không uổng công trước đây tôi đã xả thân ra giúp anh” Liễu Mộng nghiêm túc nói: “Đương nhiên, nếu muốn gặp Sài Chính Đạo, tôi cũng sẽ giúp anh.”

 

“Vậy sau này tôi gọi cô là gì, Liễu Mộng hay Thẩm Mộng?”

 

Tân Trạm nói.