Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1570




Chương 1570

 

Cũng giống như huyền thoại, bước trên các vì sao, lang thang giữa muôn ngàn thiên hà.

 

“Tân Trạm, không gian của anh đã thực sự biến đổi thành toàn bộ thiên hà vũ trụt”

 

Trong đầu Liễu Mộng như có một trận nổ lỡn, cô ấy sững sờ ngay tại chỗ.

 

Vì quan hệ gia tộc, cô ấy đã tìm hiểu rất nhiều về không gian nguyên thủy của thiên tài và cường giả, những không gian đó có lớn có nhỏ, có phần bí ẩn, cũng có phần rộng lớn. Nhưng đều có một điểm chung, đó là đều phải ở trong đại lục.

 

Sông, núi, đại dương hay thành phố và cung điện đều là những thứ nên tồn tại trên thế giới này.

 

Tuy nhiên, không gian do Tân Trạm vạch ra đã thoát ra khỏi xiềng xích của thế giới và đến vũ trụ được bao quanh bởi hàng ngàn ngôi sao.

 

Điều này có nghĩa là gì?

 

Điều này cho thấy tiềm lực của Tân Trạm là vô hạn, không gian mà anh lĩnh hội và chứa đựng toàn bộ thiên hà không thể lấp đầy, cũng sẽ không có hạn chế về tu vi khi đột phá trong tương lai.

 

Anh nhất định không phải người thường, tu vi bình thường, làm sao có thể có tạo ra không gian lớn đến như vậy.

 

“Tôi cảm thấy được không gian của mình đã ổn định, có thể bắt đầu thu bản nguyên rồi sao?”

 

Lời nói của Tân Trạm đã khiến Liễu Mộng phục hồi lại tinh thần.

 

Liễu Mộng cắn cắn môi dưới, nhìn Tân Trạm một cái thật sâu.

 

Bất kể đứa trẻ này là ai, cô ấy cũng sẽ ở đây để giúp anh có được bản nguyên của mình, cô ấy không quên điều này.

 

“Anh nói đúng, bản nguyên của anh là sự hình thành của các vì sao.”

 

Liễu Mộng chỉ vào xung quanh, những nơi xa hay gần, lớn hay nhỏ, trôi nổi với những ngôi sao sáng.

 

“Tôi có thể tùy tiện tiếp thu sao?”

 

“Tất nhiên là không, có hai cách” Liêu Mộng nói: “An toàn nhất là tiếp thu bản nguyên gần gũi nhất với bản thân. Nếu anh được lĩnh hộ một thời gian dài, hiểu được đủ sâu, thì sẽ rất dễ dàng, sau đó bước từng bước về phía trước. Nhưng khuyết điểm là nếu anh đạt được bản nguyên, nhất định phải hấp thu ít, bởi vì sức lực của anh là hữu hạn”

 

“Một loại khác chính là từ xa đến gần, tiếp nhận sự khó khăn xa nhất trước sau đó trở về. Nhưng loại này khá nguy hiểm, một khi anh đoán sai, cuối cùng nhưng lại không thoát lực về được thì sẽ bị lạc mất thần thức, tẩu hỏa nhập ma”

 

Tân Trạm khẽ gật đầu.

 

Anh nghe rõ hai phương pháp, một loại nguy hiểm nhỏ nhưng thu hoạch cũng nhỏ, một loại thì nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng có thể lớn.

 

“Nói như vậy tôi phải đi tiếp nhận sự khó khăn nhất trước”

 

Tân Trạm nói.

 

Liễu Mộng cũng gật đầu, cấp bậc thiên phú này của Tân Trạm nếu phải khiếp sợ thì lựa chọn ổn thỏa là không sai.

 

“Anh đi đi, tôi sẽ suy tính khí tức của anh, nhất định phải nghe lời tôi dặn dò, đừng ham hố” Liễu Mộng nhắc nhở.

 

Tân Trạm gật đầu, đột nhiên bay ra.

 

Lơ lửng trong ngân hà, trên người Tân Trạm bị ánh sáng ngôi sao toả ra bao phủ, lộ ra ánh sáng muôn màu, có hơi loá mắt.

 

Ánh mắt của anh đảo qua bốn phía, cảm nhận qua loa một phen.

 

Mặc dù trong ngân hà này muôn vàn ánh sao, nhưng phần lớn sao trời, hơi thơ vốn có kia cũng cực kỳ yếu ớt, cũng bất lợi cho mình hấp thu.

 

Những thứ này đương nhiên là sự hiểu thấu anh từng có, nhưng cũng có một chút bản nguyên không khắc sâu hiểu rõ.