Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1498




Chương 1498

 

“Ốố? Vậy vì sao tôi là Sài Chính Đạo, mà không phải là cậu chủ khác của nhà họ Sài” Thanh niên cười hỏi với vẻ mặt không chút thay đổi.

 

“Bởi vì Thánh Cảnh này, một ngàn năm mới có thể vào một lần. Nhà họ Sài tỉ mỉ bố trí, tiêu phí lượng lớn tài nguyên, người muốn đào tạo, chỉ có người mạnh nhất thế hệ này” Tân Trạm thản nhiên nói.

 

“Mà Sài Chính Đạo chính là hi vọng của thế hệ này của Nhà họ Sài, mày cũng vừa khéo là cấp bảy cảnh giới Phân Thần, chuyện trùng hợp thế giới này rất nhiều, nhưng sẽ không trùng hợp đến vậy” Tân Trạm khẳng định nói.

 

“Ha ha ha, thật thú vị đấy!”

 

Thanh niên vẻ mặt tán thưởng, nhìn sâu vào Tân Trạm: “Thật không ngờ, tôi tưởng rằng chỉ là chuyện chém giết đơn giản, lại gặp phải một con kiến thông minh như mày. Bây giờ tôi thấy tôi đã hiểu sai, bọn mày có thể sống qua một tối này, có lẽ là công lao của mày nhỉ”

 

Tân Trạm từ chối cho ý kiến, cười lạnh một tiếng.

 

“Đáng tiếc! Nhân tài như anh đáng lẽ nên có tiền đồ rộng mở hơn, nhưng anh đã biết bí mật lớn nhất của nhà họ Sài tôi, vì vậy tôi cũng không muốn giữ lại anh”

 

Sài Chính Đạo lắc đầu thở dài nói: “Anh có trách thì trách nhà họ Mộc kia quá đáng, khiến nhà họ Sài tôi mỗi lân đi vào Thánh Cảnh chỉ được hai mươi người, còn phải thoát khỏi sự giám sát của bọn chúng, nếu không cần gì phải sắp xếp nhà họ Mộc thay mặt cho bọn tôi”

 

“Chỗ gọi là nghĩa trang Đại Năng kia cũng là thủ thuật che mắt của các người đúng không?” Tân Trạm nói.

 

“Phải mà cũng không phải. Ba tôi tung tin tức này ra, nhà họ Mộc chắc chắn sẽ nhìn tới nghĩa trang Đại Năng, tạo ra cơ hội cho tôi. Nhưng tới khi tôi hấp thụ nguyên khí của các người xong, cơ nghiệp mà Đại Năng để lại cũng là của tôi”

 

Sài Chính Đạo tham lam cười nói: “Được rồi, nói nhảm quá nhiều rồi, giờ để tao giải quyết mày, thấy mày cũng khiến tao vui vẻ, tao quyết định sẽ để mày ra đi vui vẻ”

 

Sài Chính Đạo lời còn chưa dứt, người đã lóe lên trước người Tân Trạm, một tay nhấc Tân Trạm lên.

 

“Không phải vừa rồi mày nói, khi nói chuyện sế không ra tay à?” Tân Trạm nhìn chằm chằm Sài Chính Đạo nói.

 

“Ha ha, chiến tranh không ngại dối lừa, đến đạo lý này mày cũng không hiểu?”

 

Sài Chính Đạo cười châm biếm, đánh một chưởng lên người Tân Trạm.

 

Linh khí điên cuồng tràn vào, thân thể này của Tân Trạm chợt bị xé rách.

 

Nhưng không có máu bắn ra, cũng không có nguyên thần bay ra.

 

Chỉ có một vài bộ phận của con rối rải rác trên đất.

 

“Là giả!”

 

Trên mặt nụ cười của Sài Chính Đạo đông cứng, anh ta chợt nhíu mày, đôi mắt bắn ra một đạo thần quang.

 

“Nhưng mày có thể kiểm soát vật này nói chuyện với tao, còn không bị tao phát hiện, mày không thể ở quá xa, rất rốt, tìm được mày rồi”

 

Sài Chính Đạo chợt chú ý tới một hướng, anh ta cười lạnh một tiếng rồi bay ra lần nữa.

 

Ngay gần đó, bóng dáng Tân Trạm cũng lướt đi xa.

 

“Lần này, tao xem mày trốn đi đâu!”

 

Sài Chính Đạo đột nhiên tăng tốc, xuyên qua nơi Tân Trạm từng dừng chân.

 

Thế nhưng ngay trong lúc này, vài bóng người đột nhiên bay ra từ khắp nơi.

 

Linh khí bị xiêng xích trỗi dậy từ mặt đất, hướng về phía Sài Chính Đạo mà quấn lấy.

 

Còn Viên Khánh căn đứt đầu lưỡi, phun ra ngụm máu tươi, run rẩy một trận trên mặt đất, những bùn đất vách tường dâng lên nhốt Sài Chính Đạo trong đó.

 

“Vạn mộc sinh huy!”

 

Thân ảnh của Từ Kim Thanh xuất hiện, anh ta chuyển sức mạnh nguyên bản tới cực hạn, trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, một cây cổ thụ cao chọc trời đâm xuống, đưa anh ta vào trong hàng rào bùn đất này.