Chương 1496
Người đứng đầu là một thanh niên áo xanh, nhìn thấy nguyên thần của Mộc Thăng Khanh, anh ta nhíu mày.
“Cậu chủ, cậu phải báo thù cho tôi đấy. Chuyện lần này bại lộ, Bản nguyên Ngũ Hành chỉ lấy được hai loại, những người khác vẫn còn sống trong sơn cốc”
Mộc Thăng Khanh vẻ mặt đau khổ, trình trận bàn của mình cho thanh niên.
“Chỉ có hệ Kim và hệ Thủy, xem ra lần này ông thực xảy ra chuyện” Thanh niên cất trận bàn đi, thản nhiên nói.
“Ông đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại giao cho chúng tôi” Ông già bên cạnh lên tiếng nói.
Mộc Thăng Khanh gật đầu, lộ ra sắc mặt vui mừng sống sót sau tai nạn. Đang sắp lui ra, nhưng ngay sau đó ông già lại đột nhiên ra tay, một tay nắm lấy nguyên thần của Mộc Thăng Khanh.
“Thôi trưởng lão, ông muốn làm gì!”
Cảm nhận được không gian ngoài nguyên thần của mình đều bị ông già phong tỏa, Mộc Thăng Khanh cực kỳ hoảng sợ, miễn cưỡng kêu lên.
Toàn thân ông ta bị ông già bóp vang lên tiếng răng rắc, linh khí không ngừng bị cuốn trôi mất, dần dần trở nên suy yếu.
“Cậu chủ cứu tôi, cậu chủ cứu tôi với”
“Chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, cứu ông thì có ích gì” Thanh niên lạnh lùng nói.
Mộc Thăng Khanh trong lòng chợt lạnh, xin tha: “Cậu chủ, lần này tôi đã làm hỏng chuyện, nhưng nhà họ Mộc chúng tôi đã làm việc cho cậu mấy ngàn năm, không có công lao cũng có khổ lao, cầu xin cậu tha cho tôi một lần này”
“Mộc Thăng Khanh à Mộc Thăng Khanh, vốn dĩ tôi có thể tha cho ông, nhưng vận may của ông quá kém” Thanh niên vẻ mặt thương hại nói: “Cậu chủ tôi huyết mạch dị biến rồi”
Thanh niên lắc đầu, anh ta đột nhiên há to miệng, nuốt thẳng hai luồng hơi thở trong trận bàn vào bụng.
Sau đó, anh ta giơ tay lên, trong bàn tay không chỉ có nguyên khí của Ngũ hành, còn có từng ngọn gió màu xanh biếc và một tia sấm sét hình vòng cung lập lòe.
“Phong Lôi, ngoài việc cậu có thể chiếm đoạt Bản nguyên Ngũ Hành của người khác, vẫn còn có thứ khác cậu có thể chiếm đoạt” Mộc Thăng Khanh kinh sợ nói.
“Đúng vậy, bây giờ tôi có thể chiếm đoạt bản nguyên Phong Lôi, còn ông vừa khéo là bổn nguyên Phong, cho nên xin lỗi nhé Mộc Thăng Khanh”
Thanh niên cười nói: “Nếu nhà họ Mộc của ông đã cúc cung tận tụy vì gia tộc chúng tôi, vậy chắc hẳn vì người chủ là tôi, giao ra tính mạng của ông, ông cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện nhỉ”
“Không!”
Tay ông già tàn nhẫn nắm chặt trong tiếng kêu thảm thiết của Mộc Thăng Khanh.
Mộc Thăng Khanh không ngờ, mình thoát được sự truy sát của đám người Tân Trạm, cuối cùng lại chết trong tay cậu chủ mà mình luôn trung thành.
Theo sau cái chết của Mộc Thăng Khanh, một luồng hơi thở nguyên bản bay lửng lơ trong sơn cốc.
“May nhờ trận bàn cậu chủ tôi đây mang theo dự bị, lát nữa các người hãy bày nó ra, đợi qua tối nay, tôi sẽ có thể hấp thụ bổn nguyên Phong tinh thuần”
“Cậu chủ, vậy còn vật tế khác thì sao?” Ông già hỏi.
“Vận khí của những người này khá tốt, bất luận nguyên nhân gì, tóm lại sống thêm một ngày, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi, bởi vì tôi sẽ đích thân giải quyết họ”
Thanh niên cười cười, nhìn ba người bên cạnh nói: “Hai người các người canh giữ lối ra duy nhất ở sơn cốc này, những chỗ khác đều là nơi hỗn loạn, bên cạnh càng hoang vắng đổ nát, các người không có đường có thể đi”
“Vâng” Hai người có bộ dạng hộ vệ đó lập tức gật đầu.
“Thôi trưởng lão, ông đi bày trận bàn mới, nhớ lần này phải tìm chỗ bí mật một chút”