Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1495




Chương 1495

 

Bên trong tấm chắn bảo vệ đó, ông ta không ngừng ra sức muốn thoát khỏi xiềng xích được làm bằng linh lực này. Nếu mà đợi những con thần thú đó công phá thành công tấm màn chắn thì ông ta ngay lập tức cũng sẽ bị chúng nó nghiền nát thành thịt xay nhuyễn mất.

 

Bang bang bang!

 

Ngay khi Mộc Thăng Khanh đang không ngừng ra hết sức để phá vỡ xiềng xích thì cuối cùng những sợi xiềng xích đó cũng đã bị đứt ra. Ông ta hét lên một tiếng thật trâm và đột ngột bay lên cao.

 

Đồng thời, những con thần thú đó cũng đã thành công phá vỡ tấm chắn này.

 

“Tân Trạm, mày cứ ở đó mà chờ đi!” Mộc Thăng Khanh ở giữa không trung, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

 

Ông ta bay lên, dự định sẽ chạy trốn khỏi phạm vi của trận pháp này trước rồi tính sau.

 

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt của Tân Trạm vào lúc này, Mộc Thăng Khanh đột nhiên cảm nhận được một điềm báo không lành.

 

“Xịt Một tiếng kêu thanh thúy đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Mộc Thăng Khanh, một âm thanh cực kỳ to lớn, giống như một đám mây đen vậy, che mất ánh sáng trên đỉnh đầu của Mộc Thăng Khanh.

 

Mộc Thăng Khanh run rẩy ngẩng đầu lên, một con phượng hoàng to lớn đang bay lượn trên đầu ông ta.

 

Những chiếc móng vuốt sắc nhọn đó, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt qua một cái thôi thì liền có thể xuyên thủng cả cơ thể của Mộc Thăng Khanh.

 

Sau đó, trận pháp được tạo thành dựa trên tinh huyết của con phượng hoàng đó dùng sức kéo xuống một cái.

 

Trong tiếng la hét đầy kinh thảm của Mộc Thăng Khanh, cơ thể của ông ta bị xé toạc ra làm bốn năm phần.

 

Một đạo nguyên thần màu xanh lá cây bay thẳng ra khỏi cơ thể của ông ta, phóng về phía bên ngoài.

 

“Tân Trạm, công tử sẽ không bỏ qua cho mày, mày nhất định sẽ chết, bọn bây đều sẽ chết”

 

Nguyên thần của Mộc Thăng Khanh hiện ra bộ dạng của ông ta đang không ngừng nguyền rủa. Ông ta một lần nữa thi triển bản nguyên để trốn thoát, chớp mắt liền thoát ra khỏi một đòn tấn công khác của phượng hoàng.

 

“Đuổi theo mau!”

 

Không thể để cho Mộc Thăng Khanh chạy thoát được, tất cả bọn họ đều bay cả lên để đuổi theo.

 

Mộc Thăng Khanh nghiến răng nghiến lợi, không ngừng đốt cháy khí tức bản nguyên của mình, thân hình giống như lục quang, hướng ra ngoài sơn cốc và bỏ chạy.

 

“Đừng đuổi theo nữa”

 

Nhìn thấy Mộc Thăng Khanh bay càng lúc càng xa, Tân Trạm đột nhiên lên tiếng và từ trên không trung đáp xuống.

 

“Làm sao vậy? Anh ta không thể cứ bay nhanh như vậy được đâu, chúng ta sớm muộn gì cũng đuổi kịp mà thôi” Từ Kim Thanh hỏi.

 

“Cái người đứng đẳng sau chỉ dẫn đó đã đến rồi” Tân Trạm trầm giọng nói.

 

Nhanh quá đi!

 

Vẻ mặt của đám người khác cũng đều sửng sốt, tất cả đều dừng lại bước chân, đáp xuống ngay bên cạnh của Tân Trạm.

 

Ở phía bên kia, Mộc Thăng Khanh chạy trốn như một con chó chết, liều mạng mà chạy, căn bản là không có thời gian để ý đến những người khác.

 

Mãi cho đến khi anh ta bay tới cổng ra vào của sơn cốc thì anh ta mới phát hiện đám người của Tân Trạm không có đuổi theo sau nữa, lúc này mới thở ra một cách nhẹ nhõm.

 

Và sau cái sự thả lỏng này thì ánh mắt của Mộc Thăng Khanh liền bất chợt phát sáng lên, nhìn thấy bên ngoài của sơn cốc có bóng dáng của bốn người đang từ từ đi về phía bên này.

 

Bốn người đang bước đến này, tuy rằng còn chưa nhìn rõ được dung mạo, nhưng không nghỉ ngờ gì cả, chính là tu vi thâm hậu, khí tức to lớn.

 

Trong đó người tu vi thấp nhất đều đạt tới cấp bốn cảnh giới Phân Thần.

 

“Cậu chủ.” Mộc Thăng Khanh trong lòng kích động, lớn tiếng gọi, phi như bay tới như thể nhìn thấy vị cứu tinh.

 

“Mộc Thăng Khanh, sao ông lại thảm hại thành bộ dạng thế này, Bản nguyên Ngũ Hành thì sao?”