Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 141




Chương 141

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về nơi này, Tần Trạm cũng không khỏi sửng sốt. Sớm không tan muộn không tan, cố tình tan ngay lúc này!

Tần Trạm lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không thu chân về, ngược lại suy tính chốc lát, sau đó đột nhiên đá vào bụng dưới Tô Nhất Tú!

Tô Nhất Tú căn bản không đoán được Tần Trạm còn dám động tay động chân, một cú đá này lập tức khiến anh ta văng ra xa mấy chục mét, đâm nát vài cây cổ thụ.

Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, bụng trở nên đau đớn, hoàn toàn bị chọc giận!

“Mày muốn chết à!” Tô Nhất Tú gầm lên một tiếng, cơ thể hóa thành một ngọn gió, nội kình khổng lồ tụ trên hai tay chờ phát động tấn công, trong nháy mắt đã đi tới trước người Tần Trạm!

Tần Trạm cũng không bị sợ hãi, Đại Tông Sư cấp hai không phải đối thủ của anh.

Ngay lúc Tần Trạm đang chuẩn bị nghênh đón, bỗng nhiên một bóng người lóe lên, che chắn trước mặt Tần Trạm. Người này đúng là Hạng Mĩ Tuyết. Cô ấy giơ tay lên, lập tức có một luồng khí mềm nhẹ tỏa ra, hai tay hóa chưởng pháp, nhẹ nhàng đón nhận.

“Ầm!”

Lực lượng của Tô Nhất Tú cứ như bị đôi tay này đánh tan, không hề gây ra chút sóng gió nào.

“Ha ha, kỹ năng nổi tiếng của nhà họ Hạng – Cương Nhu chưởng vậy mà lại cho một người con gái học!”

Nhiếp Viễn bên cạnh cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, một chưởng này của cô Tuyết chắc hẳn chính là Nhu chưởng của nhà họ Hạng đúng không?”

Hạng Mĩ Tuyết hơi khom người, cười nói: “Đúng như anh Viễn đã đoán.”

Tô Nhất Tú phẫn nộ quát: “Hạng Mĩ Tuyết. cô có ý gì? Thằng nhãi này đánh lén tôi, chẳng lẽ cô còn muốn che chở nó?”

Hạng Mĩ Tuyết vội vàng giải thích: “Anh Tú, anh suy nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại cứu anh ta được, huống hồ đúng thật là anh ta đánh lén trước mà.”

“Vậy cô có ý gì?!” Tô Nhất Tú vung tay áo, giận dữ ra mặt, tựa hồ đang chờ đợi lời giải thích từ Hạng Mĩ Tuyết.

Hạng Mĩ Tuyết khẽ cười nói: “Khoảng cách của chúng ta với Dược Vương đã càng ngày càng gần, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ chết, anh hà tất phải ra tay ở chỗ này? Huống hồ giết người ở đây cũng không ổn tí nào.”

Tô Nhất Tú quát to: “Tôi không quan tâm nhiều đến vậy, hôm nay tôi không thể không giết nó!”

“Anh Tú, nếu anh giết cậu ta, lát nữa ai sẽ thay anh làm vật thí nghiệm?” Nhiếp Viễn lạnh lùng ‘hừ một tiếng, nói: “Thật ra tôi cảm thấy cô Tuyết nói không sai, giữ cậu ta lại làm con tốt thế mạng có gì không tốt chứ?”

Tô Nhất Tú nhìn Nhiếp Viễn đầy lạnh lùng, nói: “Hôm nay ai dám ngăn cản tôi thì chính là kẻ địch của nhà họ Tô! Nhiếp Viễn, anh muốn gây thù với nhà họ Tô chúng tôi sao?”

Nhiếp Viễn nhíu mày, một luồng ánh sáng hung bạo bắn ra.

Anh ta cười lạnh lẽo: “Tô Nhất Tú, mẹ nó mày đừng có lấy nhà họ Tô ra chèn ép tao! Mày nhìn xem đây là chỗ nào? Mày cảm thấy nếu tao giết chết mày ở đây, nhà họ Tô sẽ nghi ngờ đến tao sao? Tô Nhất Tú mày dù có chết thì cũng là chết vì Dược Vương, liên quan gì đến Nhiếp Viễn tao?”

Tô Nhất Tú biến sắc, lạnh giọng nói: “Nhiếp Viễn, mày thật to gan! Nhà họ Tô của tao chỉ cần nói một tiếng thôi thì nhà họ Nhiếp của mày cũng có thể biến mất trên thế giới này rồi, tin không?”

Nhiếp Viễn cười ha ha đáp lời: “Mày chẳng qua chỉ là một đứa con thứ họ hàng xa mà thôi, đúng là tự ảo tưởng mình thành cậu cả nhà họ Tô thật à? Nếu Tô Vũ nói lời này tao còn phải cân nhắc, chứ mày thì… ha ha ha.”

“Mày!” Tô Nhất Tú phẫn nộ không thôi, lại không còn lời nào để nói.

Nội kình quanh người anh ta ồ ạt tuôn ra, sát khí như sóng thần ập đến.

Nhưng Nhiếp Viễn hồn nhiên không hề sợ hãi, anh ta cười lạnh lẽo: “Mày muốn ra tay với tao?”

Nói xong khí thế trên người Nhiếp Viễn cũng đột nhiên bùng nổ!

Vốn vóc dáng Nhiếp Viễn đã cao lớn, giờ đây lại như cao lớn hơn vài phần! Mà khí thế ngút trời kia lại càng ép cho mọi người không thở nổi!

Sắc mặt Tô Nhất Tú càng trở nên khó coi, cùng là Đại Tông Sư cấp hai, nhưng rất rõ ràng, thực lực Nhiếp Viễn vượt xa anh ta. Nếu cứ đánh tiếp, Tô Nhất Tú chắc chắn sẽ phải chết chỗ này.

“Cậu Tú, một điều nhịn chín điều lành.” Hai vị Đại Tông Sư nhà họ Tô nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tô Nhất Tú tìm được đường lui, tất nhiên lập tức men theo đó mà tránh thoát.

“Vẫn là các ông hiểu chuyện.” Nhiếp Viễn hừ nhẹ, lúc này mới thu hồi khí thế bức bách trên người lại.

Đại Tông Sư nhà họ Tô lạnh lùng liếc Nhiếp Viễn một cái, nói: “Gia chủ nhà họ Nhiếp, việc hôm nay nhà họ Tô chúng tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Ha ha.” Nhiếp Viễn cười khẩy, không nói gì. “Chúng ta đi thôi!” Tô Nhất Tú lạnh lùng phất tay, đi nhanh về phía trước.

Cuối cùng Hạng Mĩ Tuyết cũng thở phào, cô ta nói bằng giọng trách cứ:

“Anh điên rồi à? Vừa nãy sao không thu chân về?”

“Cô cảm thấy nếu tôi thu chân thì anh ta sẽ buông tha cho tôi sao?” Tần Trạm cười bình thản nói: “Huống hồ nếu đánh thật tôi cũng chẳng sợ anh ta.”

Vốn tưởng rằng Đại Tông Sư kia sẽ không chút do dự đứng về phía Tô Nhất Tủ, nhưng ngoài ý muốn chính là họ lại hòa hoãn với Nhiếp Viễn, Tần Trạm rất ngạc nhiên về điều này.

“Đi thôi.” Tân Trạm cười nói.

Hạng Mĩ Tuyết chậm chạp không cất bước, cô ta nhìn bóng dáng Tân Trạm, không nhịn được rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc là anh ta ngông cuồng tự cao, hay thật sự có bản lĩnh? Chẳng lẽ suốt con đường này anh ta vẫn luôn cố ý che giấu thực lực?

Suy nghĩ một lát, Hạng Mĩ Tuyết bước nhanh đuổi theo.

Con đường tiếp đó thuận lợi hơn so với tưởng tượng nhiều, rất nhanh đoàn người đã đi tới trung tâm chỗ Dược Vương xuất thế.

Giờ phút này nơi đây đã hình thành một miệng giếng linh khí, quan trọng nhất chính là đây có một cái hố lớn.

Cái hố này sâu không thấy đáy, tỏa ra từng luồng nhiệt nóng bỏng, từ đằng xa đã khiến người ta khó mà chịu nổi.

“Đây là cỏ Hỏa Linh!” Lúc này Hoàng Khải Thịnh bỗng nhiên hưng phấn hô to một tiếng.

“Cỏ Hỏa Linh?” Trên mặt mọi người lập tức lộ ra vẻ hưng phấn và tham lam.

“Không ngờ lần này Dược Vương xuất thế vậy mà lại là có Hỏa Linh, nghe nói loại cỏ này có thể khiến thực lực người tập võ tiến bộ thần tốc, người bình thường dùng nó thậm chí còn có thể khởi tử hồi sinh!”

Nói xong, ánh mắt người xung quanh lập tức lộ ra vẻ kỳ dị, họ lập tức trở nên ngập tràn cảnh giác.

Không khí sặc mùi thuốc súng cứ như sắp đánh nhau đến nơi.

“Phù!”

Lúc này luồng sóng nhiệt dưới đáy hố lập tức đưa mọi người trở về với hiện thực.

Tô Nhất Tú nhíu mày, nói: “Cỏ Hỏa Linh thường sẽ để lại sóng nhiệt lớn xung quanh, dù là Đại Tông Sư cũng không thể chịu nổi.” “Đúng vậy.” Hoàng Khải Thịnh gật đầu theo: “Nếu không giải quyết được luồng nhiệt này, e rằng chúng ta sẽ phải về tay không.”

Nhiếp Viễn bỗng lấy ra một cục đá đen trong lồng ngực, nhỏ giọng nói: “Cục đá này chính là Hàn Thạch tôi mang về từ Hàn Chi Địa, tôi đã từng dùng ngọn lửa tinh khiết nhất nung nó trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng vẫn không hề hao tổn, chi bằng dùng thử cái này xem.”

Nói xong Nhiếp Viễn lập tức quăng viên đá Hàn Thạch này xuống hố.

Chiếc hố vốn trống không, sau khi Hàn Thạch rơi vào lại đột nhiên bốc lên lửa lớn hừng hực! Chỉ chốc lát sau, viên Hàn Thạch kia cứ như vậy mà hóa thành bột mịn, biến mất không còn tăm hơi!

Mọi người hít một hơi lạnh, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

“Hàn Thạch này so với nội đan Đại Tông Sư thế nào?” Hoàng Khải Thịnh hỏi.

Nhiếp Viễn liếc anh ta, hơi khinh thường đáp: “Anh đang nói nhảm gì thế?” Hoàng Khải Thịnh há miệng thở dốc, không nói một lời.

“Nói không chừng lửa này có đặc thù gì đó, chẳng hạn như vô dụng với cơ thể người thì sao?” Đúng lúc này, Tô Nhất Tú bỗng nhiên cười xấu xa nhìn về phía Tân Trạm.

Hạng Mĩ Tuyết hơi biến sắc, cô ta vừa muốn lên tiếng ngăn cản, Tô Nhất Tú liền lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cô Tuyết sẽ không còn lý do gì khác nhỉ? Tất nhiên nếu cô cứ khăng khăng muốn giữ gã lại, vậy thì cô hãy tự mình nhảy vào đi.”

Nói xong, Tô Nhất Tú liếc mọi người, cười lạnh nhạt nói: “Các vị Đại Tông Sư hẳn cũng cùng chung ý kiến này đi?”

Mọi người khế gật đầu, cười như không cười nói: “Tới lúc con tốt thể mạng phát huy tác dụng rồi.”

Hạng Mĩ Tuyết nghiến chặt răng, cô vừa muốn lên tiếng lại chợt bị Tân Trạm phất tay ngăn cản.

“Cô Tuyết không cần vì tôi mà gây thù với nhiều người.” Tần Trạm cười bình thản: “Tôi nhảy là được.”

“Chậc chậc, xem ra vẫn còn chút tình nghĩa.” Vẻ mặt Tô Nhất Tú trào phúng.

“Tân Trạm, anh..” Hạng Mỹ Tuyết còn định nói gì đó, nhưng Tần Trạm lại lần thứ hai phất tay ngăn cản.

Anh đi tới trước hố lớn, hít sâu một hơi, đi tới gần rồi lập tức nhảy xuống!

“Phù!”

Quả nhiên, ngọn lửa hừng hực lại một lần nữa bốc cháy, bao vây khắp cơ thể Tân Trạm.

Một cơn đau thấu tim lập tức xông tới!

Tần Trạm lại không hề hoảng hốt lo sợ, anh chắp tay trước ngực, trầm giọng quát lớn: “Thuật Tích Hỏa!”

Ra lệnh một tiếng, linh khí trong cơ thể Tân Trạm lập tức trào dâng thoát ra, mà xung quanh cơ thể anh cũng hình thành một tầng hơi mỏng phòng hộ.

Ngọn lửa bốn phía trong nháy mắt bị ngăn cách.

Anh ngẩng đầu nhìn lên miệng hố, cười lạnh lùng trong lòng, nói: “Các vị, tôi sẽ không khách sáo với Dược Vương này nữa.”