Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1309




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1309

Cô gái cười nói: “Quý khách, đã kiểm tra xong. Những đan dược đúng thật là hàng thật, với lại linh khí đồi dào, đủ mua đao pháp này rồi”

 

Vốn dĩ anh còn muốn đến lầu ba xem các thần khí khác, nhưng nghe nói giá cả còn cao hơn rất nhiều, linh tệ anh đã tiêu gần hết, cũng chỉ có thể lần sau tính tiếp.

 

Khi Tân Trạm vừa bước ra, phía sau có một người đàn ông chạy đến ngăn cản anh và Lãnh Uyên Thư.

 

Người này nói: “Người anh em này, tôi thấy anh vừa nãy đã đến khu vực bán ma công dạo rất lâu, phải chăng muốn mua một ít thư tịch công pháp, hoặc là bí thuật luyện đan.”

 

“Anh theo dõi tôi?” Tân Trạm cau mày hỏi.

 

 

“Được rồi, anh đi trước dân đường đi.”

 

Tân Trạm có chút lay động, muốn đi xem thử rốt cuộc có thứ gì hữu dụng.

 

Đôi mắt của người đàn ông này sáng lên, anh ta bước nhanh về phía trước.

 

“Tân Trạm, cẩn thận một chút, những người này đa phần đều không trung thực, đừng để bị lừa” Trái lại Lãnh Uyên Thư cảm thấy có chút bất an, truyền âm đến nói.

 

“Yên tâm đi” Tân Trạm biết Lãnh Uyên Thư là có ý tốt, vì vậy cũng gật gật đầu với cô.

 

Cửa hàng của người này quả thật không lớn, nằm ở một góc bên đường so với Tụ Bảo Các.

 

Tân Trạm bước vào, phát hiện có một bảo kiếm phát ra ánh vàng lấp lánh đang treo ở trước mắt, vẻ mặt anh hiện lên sự thích thú.

 

“Haha, người anh em, đây là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng chúng tôi, giá năm mươi triệu linh tệ, nhìn không tệ đúng không.”

 

Người đàn ông mỉm cười, tiến thẳng vào bên trong tiệm, thần thần bí bí lấy ra không ít ngọc giản mang nét cổ xưa, có vài cái phía trên còn dính một chút máu.

 

“Người anh em, đây đều là những thứ mà Tụ Bảo Các cấm bán, tuyệt đối là đồ tốt” Người đàn ông này nói một cách thần bí.

 

Nhìn các loại ma thuật công pháp mà người đàn ông này lấy ra, Tân Trạm liếc mắt vài cái, thiếu chút nữa cười lạnh ra.

 

Người này tám phần là đang xem Tân Trạm anh là kẻ ngốc, cha anh để lại vô số thư tịch, Tân Trạm từ nhỏ đã tiếp xúc không ít nên ánh mắt quan sát cũng tinh tường hơn các văn sĩ Cảnh Xuất Khiếu bình thường kia nhiều.

 

Những món đồ mà người đàn ông này lấy ra, Tân Trạm nhìn lướt qua một chút là biết chúng là hàng giả.

 

Nếu đã như vậy, Tân Trạm cũng không có hứng thú mua, xoay người rời khỏi.

 

“Người anh em đừng gấp gáp, đây đều là những món đồ tầm thường, tôi chỉ muốn cho anh xem thử một chút, bây giờ tôi sẽ cho anh xem xem đồ tốt thực sự là như thế nào”

 

Thấy mối làm ăn sắp bị tuột khỏi tay, người này chợt lo lắng, lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra một chiếc hộp sắt rồi mở ra.

 

“Trong đây đều là những công pháp trân bảo của tôi, tất cả đều là hàng cực phẩm”

 

Lúc người đàn ông này mở hộp sắt ra, một luồng sáng kỳ dị đột nhiên bắn ra.

 

Vù!

 

“Tân Trạm, bên trong có thứ gì đó kì quái” Phù Ma cũng lên tiếng, nói.

 

“Ừm, tôi cũng nhìn thấy rồi”

 

Tân Trạm liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái: “ Tôi có thể dùng thần thức xem thử không?”

 

“Đương nhiên là được, Tụ Bảo Các không cho phép nhưng chỗ chúng tôi thì có thể” Người này cười nói.