Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1293




Chương 1293

 

Lần này, bóng người đó không kịp tránh, trong nháy mắt đã bị tan thành mảnh vụn.

 

“Là con rối, tên nhóc con này lại dùng thủ đoạn thi triển con rối”

 

Quỷ Lửa nhíu mày, con ngươi di chuyển tiếp tục tìm kiếm trong sương khói.

 

“Tôi sẽ xem xem cuối cùng có bao nhiêu con rối bị tôi giết.”

 

Quỷ Lửa cười đắc ý, ông ta không nhanh không chậm, không hề có chút gấp gáp nào.

 

Ý đồ chiến thuật của ông ta rất rõ ràng, tứ phía là những ngọn lửa đen vờn xung quanh, Tần Trạm đã định trước là không cách nào thoát khỏi, mà bản thân lại đứng cách xa nơi thi triển thuật pháp, cũng không cho Tần Trạm cơ hội chiến đấu.

 

Ông ta cũng đã sớm phát hiện ra Tần Trạm có sở trường về đánh gần.

 

Như vậy thì Tần Trạm trong lúc giằng co sẽ bị tiêu hao nhiều hơn ông ta.

 

Nhưng bản thân là cảnh thần phó phân tam phẩm, Tần Trạm chỉ có cảnh xuất khiếu, so về linh khí thì Tần Trạm chẳng có mặt nào hơn được ông ta cả.

 

Cứ như vậy, thời gian chiến đấu càng dài thì linh khí của Tần Trạm sẽ càng vơi đi, còn bản thân sẽ nắm vững thắng lợi, cuối cùng sẽ hạ được Tần Trạm xuống dưới chướng mình.

 

Trong đám sương mù, từng con rối bị ngọn lửa quật trúng, thi nhau nổ tung lên.

 

Tần Trạm bay lượn trong sương mù, chân mày cũng hơi cau lại.

 

Xem tình hình này Quỷ Lửa tuyệt đối sẽ không cho bản thân cơ hội giao chiến cận kề, muốn tiêu hao hết sức lực của mình đây mà.

 

Không thể không nói, suy nghĩ này của đối phương quả thực quá chu toàn.

 

Tu vi của Quỷ Lửa cao hơn mình, ông ta không lại gần thì thủ đoạn có thể dùng cũng không được nhiều.

 

Nhưng TầnTrạm dám chọn giao đấu với Quỷ Lửa thì cũng không phải là không có kế hoạch.

 

“Nếu ông ta đã trốn tôi, vậy thì tôi sẽ chủ động tìm ông ta”

 

Ánh mắt Tần Trạm sắc lạch.

 

Nếu anh muốn thăng, muốn lấy yếu khắc mạnh thì chỉ còn cách giành được thắng lợi, mà hậu thủ mà mình chuẩn bị lại chỉ có một cơ hội duy nhất, vì vậy không thể gấp gáp, nhất định phải chọn được thời cơ thích hợp.

 

Theo dòng chảy của thời gian, trong đám sương mù, con rối bị Quỷ Lửa chém chết càng ngày càng nhiều.

 

“Đám con rối này của mày cũng thú vị phết, có thể mô phỏng hơi thở của cậu, nhưng đối với ông đây thì không đủ tư cách” Khóe môi Quỷ Lửa cong lên.

 

Ông ta phát hiện ra công kích đám rối của Tần Trạm càng ngày càng dễ dàng, điều đó chứng minh khống chế của Tần Trạm đã không còn vững vàng nữa.

 

Đúng vào lúc này thì một luồng sáng đột nhiên bay vụt ra từ trong đám sương mù, hàng trăm lưỡi kiếm xuất hiện, bọn chúng giống như kiếm rồng, gầm thét lao về tứ phía xung quanh ngọn lửa màu đen.

 

“Cậu không nhẫn nhịn được nữa, muốn sử dụng phi kiếm để tiến vào vòng bao vây của tôi?”

 

Quỷ Lửa nhíu mày, ông ta đang định ra tay khiến toàn bộ phi kiếm tan hòa thì đột nhiên nhìn thấy phía còn lại.

 

“Không đúng, đây là chiêu đánh lạc hướng của cậu ta.”

 

Quả nhiên, vào lúc Quỷ Lửa quay đầu thì ở một hướng trong đám sương mù có một bóng người bất ngờ vụt qua.

 

“Haha, bị tôi bắt được rồi”

 

Quỷ Lửa cười lớn, song chưởng tung ra, hóa thành hai đường hắc long, phóng về hướng bóng người đó.

 

Cùng lúc đó ở một bên, toàn bộ phi kiếm đã tản ra, bên trong quả nhiên không hề có Tần Trạm.