Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1210




Chương 1210

“Cậu ngẩng đầu lên đi” Tân Trạm nói.

 

“Tiền bối, không được đâu ạ” Trác Cư do dự nói.

 

“Nhanh chóng ngẩng lên cho tôi” Tân Trạm quát.

 

Lúc này Trác Cư mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta đối diện với ánh bình minh của buổi sáng. Tân Trạm nhanh chóng chú ý đến gương mặt của Trác Cư đang sưng đỏ như một đầu heo, trên mặt còn có một dấu ấn rất rõ ràng.

 

Đây chắc chắn đã bị ai đó tát rất mạnh!

 

Khuôn mặt của Trác Cư hiện lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Anh ta cũng được coi như nhân vật phong vân ở trong nội môn, nhưng ở trong tay loại tiểu bá vương như Nhiếp Phi Lộ thì cái này không tính là cái gì.

 

Cho dù bị anh ta tát tàn ác nhục nhã trước mặt mọi người, anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

 

Sắc mặt của Tân Trạm càng thêm u ám.

 

“Tiền bối, đều là do tôi không có năng lực, Nhiếp Phi Lộ là Xuất Khiếu Cảnh bát phẩm, mặc dù tôi cũng là bát phẩm, nhưng mà anh ta lại có chí bảo, cho nên..” Trác Cư nói.

 

“Văn Đại Sơn và mấy người khác đi đâu rồi?” Tân Trạm nói.

 

“Trác Cư cũng đã bị đánh, vậy thì Văn Đại Sơn và mấy người khác không thể thoát được”

 

“Đang ở ngay bên trong điện, tôi vừa sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ”

 

Trác Cư đưa Tân Trạm vào trong phòng.

 

Lúc này ở bên trong đại điện, đã có không ít người đang ngồi ở bên trong, âm thanh kêu đau không ngừng vang lên.

 

Ánh mắt của Tân Trạm đảo qua, trong lòng anh hơi run lên.

 

Mà mỗi người trong bọn họ, bất kể là nam hay nữ, trên gương mặt đều có dấu bàn tay với hình thù giống hệt nhau. Mà cánh tay trái trên người bọn họ đều đã bị vặn vẹo, đương nhiên là tay trái đã bị đánh gãy.

 

“Tân sư đệ, chúng tôi đều không có chuyện gì, chúng tôi đã không bảo vệ được phủ đệ của cậu rồi”

 

Nhìn thấy Tân Trạm, Văn Đại Sơn tự trách cúi đầu xuống.

 

Anh ta cảm thấy mình làm sư huynh, nên bảo vệ sư đệ của mình, nhưng kết quả bọn họ đều không làm được gì cả.

 

“Cái tên súc sinh Nhiếp Phi Lộ này, nếu không phải ỷ vào việc ba anh ta là đại trưởng lão, thì anh ta có bản lãnh gì mà cưỡi lên trên đầu chúng ta” Một sư tỷ đưa tay ôm lấy gương mặt còn đang đỏ bừng, nước mắt bắt đầu trào ra.

 

Cả đời này của cô ta vẫn chưa từng thấy nhục nhã đến mức này.

 

Tân Trạm đã chú ý đến người sư tỷ này có một dấu cao cao nổi lên trên gương mặt thanh tú, hoàn toàn phá hỏng gương mặt của cô ta.

 

Mà trên mặt đất ở phủ đệ của Trác Cư còn viết một hàng chữ bằng máu, có ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, Tân Trạm đọc một lúc.

 

Anh ta cho rằng anh đang chạy trốn đến phủ đệ của Tam trưởng lão để tránh né, cho nên nếu như anh không xuất hiện thì mỗi ngày anh ta sẽ cắt đứt một tay của bọn họ.

 

Tân Trạm đột nhiên cười lạnh một tiếng.

 

Nhiếp Phi Lộ cho rằng anh sợ phiền phức, mới đi đến phủ đệ của tam trưởng lão vì muốn ép buộc anh đi ra ngoài, cho nên đã tra tấn Văn Đại Sơn và mấy người khác để ép anh đi ra.

 

Một ngày cắt đứt một tay, ở trước mặt mọi người mà hung hăng nhục mạ bọn họ, anh ta đã làm không tệ.

 

Đủ vô sỉ, cũng đủ ác độc.

 

Tân Trạm đang cười, Trác Cư lại cảm thấy vô cùng kinh hãi Anh ta cảm nhận được lúc này ở bên ngoài cơ thể Tân Trạm đã bắt đầu tản ra sự nóng bức, có thể thấy được anh đang vô cùng tức giận, sự tức giận này có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

 

Đây chính là cảm xúc mà anh ta chưa từng nhìn thấy trên người Tân Trạm.