Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1157




Chương 1157

Nhìn đến Đoá hoa Thể Điệp, Tân Tráng nuốt nước miếng nói.

 

“Đúng là người nổ tan xác chết đi vẫn có thể sống lại”

 

Tân Trạm mỉm cười, có chút tiếc nuối, thứ anh thiếu nhất lúc này chính là loại hoa tiên linh thảo có công năng tẩm bổ thần thức, nhưng hai loại hoa tiên này hiển nhiên không thuộc.

 

loại này.

 

“Mặc kệ, đi sâu vào trong sơn cốc đi, Tân Tráng, cậu có nhớ những dấu vết hoa văn mà tôi đã dạy cho cậu trước đây không?” Tân Trạm nói.

 

“Đừng lo lắng, tôi nhớ rõ”

 

Tân Tráng tự tin nói.

 

Tân Trạm gật đầu, dọc theo đường đi cũng phát hiện Tân Tráng có trí nhớ tốt đến kinh ngạc, cho dù là những linh thảo hay là dấu vết của trận pháp do anh vẽ ra, sau khi Tân Tráng nhìn qua một lần đều có thể ghi nhớ.

 

Điều này cho thấy Tân Tráng có thiên phú thần thức thật sự không tồi, có thiên phú trở thành một trận pháp sư, nhưng trên đời này nếu không có quý nhân phù trợ, hoặc gặp vận may lớn thì thì thiên phú này sẽ bị chôn vùi.

 

Suy cho cùng, thế giới này quá rộng lớn, thiên tài có thiên phú trác tuyệt cũng có quá nhiều.

 

Giống như linh mạch này của Tân Tráng lại không được thầy có tâm bồi dưỡng phát triển.

 

“Lần này, tôi muốn anh đem những dấu vết đó tổ hợp lên”

 

Tân Trạm đem Tân Tráng cùng những người khác đi đến một chỗ, trên mặt đất liền vẽ một cái dàn giáo rõ ràng.

 

“Đây là linh trận sao?”

 

Tân Tráng có chút kinh ngạc khi nhận ra dấu vết của trận pháp mà Tân Trừng đã khắc họa.

 

“Tân Trạm, ý của cậu là tôi, tôi có thể vẽ ra linh trận sao?”

 

“Không sai, đúng là anh có thiên phú trong phương diện này”

 

Tân Trạm gật đầu.

 

Tân Tráng khiếp sợ vô cùng, không thể tin được.

 

Tân Trạm trước giờ chỉ dạy bản thân nhớ lại những dấu vết rải rác, tuy rằng anh ta rất tò mò, xuất phát từ sự tín nhiệm Tân Trạm anh ta mới nhớ ra, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tổ hợp những dấu vết đó lại là trận pháp.

 

“Bắt đầu đi, anh có thể cứu được bạn đồng hành hay.

 

không tùy thuộc vào năng lực của anh đó.”

 

Tân Trạm võ võ bả vai Tân Tráng.

 

Thứ mà anh cho Tân Tráng chỉ là trận pháp che giấu đơn giản.

 

Chỉ cần đám người Trác Cư đến khu vực này, thần thức quét qua, bọn họ sẽ có thể phát hiện ra sự tồn tại của trận pháp này.

 

Tuy nhiên, những người đó đến vì Đoá hoa Thể Điệp, họ sẽ không thả thần thức đi sâu vào trong sơn cốc không có báu vật này để tìm kiếm.

 

Nếu không, khi đi xuống đây, lấy trình độ thần thức của bọn họ nhất định sẽ mệt chết.

 

“Tân Trạm, cậu định làm gì?”

 

Tân Tráng có chút khẩn trưởng nhìn Tân Trạm chuẩn bị rời đi sau khi bày ra trận pháp.

 

“Đi làm chút chuyện nên làm. Bọn họ dám làm như vậy đối với tôi, chẳng lẽ tôi lại bỏ qua dễ dàng như vậy?”

 

Tân Trạm mỉm cười, đứng dậy đi ra khỏi đây.

 

Mọi thứ đã thay đổi, nếu chỉ có hai người Nhạc Nhất Tuần, bọn họ có thể thay đổi trực tiếp mà giành chiến thắng. Nhưng kẻ thù đã trở thành năm người, vì vậy anh cần phải sử dụng một chút thủ đoạn.

 

Rốt cuộc, anh cũng cảm thấy rằng Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư đều không để bại lộ con át chủ bài của họ.

 

Hơn nữa, đối phương tra tấn mọi người lâu như vậy.

 

Chính mình không tra tấn bọn họ một phen, quả thực là có đi mà không có lại, quá thất lễ.

 

Một hồi lâu sau, bên ngoài sơn cốc.

 

Đám người Trác Cư trên người vết thương chồng chất, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt đan dược chữa thương.

 

Một con mãng xà yêu khổng lồ ầm ầm ngã xuống ở trước mặt họ.

 

Mà năm người ở bốn phía, một số lượng lớn xác của con mãng xà yêu rơi xuống đầy đất, máu gần như đã thấm hết xuống dưới đất.

 

“Tại sao cái thứ chết tiệt này lại tấn công chúng ta chứ?”

 

Nhạc Nhất Tuần đến bây giờ cũng không nghĩ ra tại sao con mãng xà yêu này lại tấn công bọn họ mà không hề báo trước, thậm chí không tiếc thân thể tính mạng mình mà chiến đấu đến chết.

 

Anh ta thở hổn hển, lấy ra nội đan của yêu mãng xà vương và cho vào nhân chứa đồ của mình.