Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1143




Chương 1143

Cậu bé và chị gái từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, trong lòng cậu bé coi Tân Tráng như anh trai ruột của mình vậy.

 

Tân Trạm khẽ chau mày. Anh chàng Tân Tráng này mặc dù có hơi ngu ngốc, nhưng lòng dạ thì không hề xấu. Hơn nữa, nếu không phải anh ta cõng anh xuống núi, một mình Diệp Uyển cũng khó mà đỡ được.

 

Sau này chính anh cũng sẽ rời khỏi nơi này, nếu anh bỏ mặc tất cả, khi thôn Đại Thanh này bị phá hủy, chị em Diệp Uyển sẽ sống sót làm sao đây.

 

Xem ra, vẫn nên xử lí chuyện này cho tốt.

 

“Nhưng mà, cậu không thể đi” Tân Trạm lắc đầu, ngoài phạm vị ba trăm dặm, tức là ngay chỗ hiểm sâu của dãy núi Thanh Long, ngay cả anh cũng không biết được nơi ấy sẽ có nguy hiểm gì, hiển nhiên không thể cho Diệp Tĩnh Thuận đi theo được.

 

“Mấy người các người, đưa Diệp Tĩnh Thuận về. Nếu giữa đường cậu ấy có gì bất trắc, tự mấy người hiểu rõ hậu quả đi” Tân Trạm lạnh lùng phán.

 

“Anh lớn à, nhưng còn mũi tên trong ngực chúng tôi làm chúng tôi nào còn sức lực chiến đấu cơ chi Người đàn ông cầm đầu chớp mắt một cái, ra vẻ đáng thương mà nói.

 

Tân Trạm cười lạnh, nhấc tay lên một cái, rút hết những mũi tên ra.

 

Nhưng những tên võ giả ấy hãy còn chưa kịp vui mừng, Tân Trạm đã cong ngón tay vào khẽ búng ra, từng viên thuốc một lần lượt chui tọt vào miệng bọn họ.

 

“Anh cho chúng tôi ăn cái gì vậy?” Người đàn ông kinh hoàng hỏi.

 

Viên thuốc của Tân Trạm trôi xuống cổ họng, trong nháy mắt hóa thành chất lỏng, thấm vào lục phủ ngũ tạng. Ngay cả cơ hội cho bọn họ nhổ ra cũng không có.

 

“Chút chất độc ấy mà, nếu không có thuốc giải tương ứng, nhanh thôi và mấy người sẽ chết. Thế nên, tốt hơn hết là mấy người phải đưa Diệp Tính Thuận trở về bình an vô sự, rồi cầu nguyện cho tôi có thể sống sót trở về đi” Nghe hết mấy lời ấy của Tân Trạm, người đàn ông nhất thời hận không thể cho mình một cái tát.

 

Nếu biết được chuyện thành ra như vậy từ sớm, thôi thì dâng hết tất cả cho Tân Trạm luôn đi.

 

Sau đấy, Tân Trạm lấy từ trong vài thứ trên người những võ giả kia, hai thanh trường đao và một bộ cung tên.

 

“Diệp Tĩnh Thuận, yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ đưa được mấy người Tân Tráng quay về” Tân Trạm an ủi Diệp Tĩnh Thuận một phen.

 

“Biến đi” Tân Trạm hướng về đám võ giả thôn Dã Hỏa mà răng.

 

Người đàn ông gật đầu như giã tỏi, kéo Diệp Tĩnh Thuận đi. Trông như một con chó chết chủ vội vã cong đuôi chạy mất hút.

 

“Đi qua đẳng ấy xem thử thôi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Tân Tráng.” Tân Trạm lắc đầu, xoay người bước vào sâu bên trong rừng rậm.

 

Dãy núi Thanh Long trùng trùng điệp điệp đến mấy ngàn cây số, gần như là chẳng nhìn thấy được điểm cuối.

 

Bởi vì dãy núi quả thực quá rộng lớn, thế nên, từ ngoài vào trong tầm năm trăm dặm thì được gọi là vòng ngoài, bên trong chính là khu vực hiểm sâu của dãy núi. Nếu tiến vào trong thêm một nghìn cây số nữa, ấy chính là trung tâm của cả dãy núi này.

 

Mà càng đến gần trung tâm thì khu vực ấy càng ít có tu sĩ loài người đặt chân đến, cũng càng chôn giấu nhiều bảo vật hơn cả. Được xưng là rương kho báu mà những cường giả muốn đến thám hiểm.

 

Tân Trạm băng băng một đường vào sâu trong núi, xung quanh, yêu thú có thực lực mạnh cũng càng nhiều hơn, mà một vài linh thảo cũng thấp thoáng xuất hiện.

 

Nhìn thấy những linh thảo mà chẳng ai hái này, Tân Trạm cũng ngao ngán lắc đầu.

 

“Vì hiện thời ở trên thượng giới quá dư thừa vật liệu, cho nên thứ thầy điều chế thuốc sử dụng đều là hoa tiên. Những linh thảo mà ai nấy trong thế giới ngầm cũng tranh đoạt kịch liệt này thì lại chẳng hề được xem trọng”

 

Đi thẳng một đường, Tân Trạm cũng đã hái được kha khá linh thảo có giá trị, tiếc là hiện giờ thần thức của bản thân anh vân chưa khôi phục, vậy nên không có cách gì mở ra không gian chứa vật được, thế nên những linh thảo này chỉ đành cất trên người mình.

 

Đến khi tới được khu vực mà đám võ giả thôn Dã Hỏa nhắc đến, Tân Trạm cũng phát hiện ra những dấu về trên mặt đất.

 

Tên kia cũng không nói dối, nhìn từ hiện trường mà nói, đám người Tân Tráng quả thật đã gặp phải một loạt các yêu thú quy mô nhỏ.