Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1112




Chương 1112

 

Nhưng không có lý nào lại sai lầm được cả.

 

Trước đây mình đã tính toán kỹ lưỡng. Tuy số lượng trưởng lão và đệ tử quanh Vấn Đạo Tông nhiều nhưng tu vi hẳn không cao hơn đám người Triệu Tấn Dục.

 

Anh còn thả vài người như Triệu Hạo Thiên và Trường Xuân Hàng ra thì dù có tông chủ Vấn Tông ở đây cũng không thể phân thân ra nhiều phương hướng bắt hết tất cả được.

 

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

 

Có lẽ Tân Trạm không nghĩ tới dù tông chủ Vấn Tông anh kiêng dè nhất không ở trong tông nhưng hành động lần này lại làm Tuân Trì đánh thức ba Thái Thượng trưởng lão có tu vi vô cùng đáng sợ.

 

“Khôi Ách, trận pháp bên kia đã bố trí xong chưa?” Tân Trạm đột nhiên hỏi.

 

“Thiếu chủ yên tâm, chỉ cần anh luôn tập trung nghĩ về nó thì những người kia sẽ thoát khỏi khốn cùng” Khôi Ách cười đưa ngọc quyết cho Tân Trạm.

 

Âm!

 

Nhưng vào lúc này, xung quanh trận pháp sau núi vang lên một tiếng nổ giòn giã, đột nhiên có một vết nứt xuất hiện.

 

Nom như vỏ trứng bị vỡ ra, tiếng răng rắc trên trận pháp từ từ tăng nhanh.

 

Sau núi, rất nhiều phạm nhân đều căng thẳng, siết chặt các loại binh khí trong tay, khó khăn nuốt nước bọt.

 

Họ đều biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ quyết định số phận của họ.

 

Oành!

 

Rốt cuộc, ba trận pháp sau núi hoàn toàn bùng nổ, cảnh tượng sau núi lập tức đập vào mắt mọi người.

 

“Giết ra ngoài rồi, chạy mau”

 

“Thừa cơ họ không kịp ứng phó, chúng tôi phải chuồn ngay”

 

Đông đảo phạm nhân rống to bỏ chạy ra khắp mọi nơi như một cơn hồng thủy.

 

Trên bầu trời, từng đợt kinh hồng tỏa ra bốn phía, tốc độ còn nhanh hơn.

 

Những phạm nhân có tu vi khá cao toang bay ra với tốc độ nhanh nhất.

 

Hoàn cảnh vô cùng hỗn loạn, Tân Trạm chú ý thấy Từ lão ma ẩn đi làn sương mù bên ngoài cơ thể và hóa thành một ông lão bình thường chạy theo mọi người.

 

Còn Trường Xuân Hàng đang ở giữa không trung năm trong những nhóm tu sĩ đầu tiên bay ra khỏi đây.

 

Còn Phấn Ngọc Tiên Tử và Triệu Hạo Thiên không bỏ đi trước mà chỉ đứng đó nhìn xem thế nào.

 

“Không biết trong những người này ai có thể sống sót cuối cùng đây” Diệp Thành nói.

 

“Đi thôi”

 

Tân Trạm tùy ý nhìn xung quanh, lúc này không thấy vật gì để có thể bắt chước theo vì vậy anh dẫn Diệp Thành và Lạc Việt Ban tùy tiện chạy theo một hướng bất kỳ.

 

Các phạm nhân ào ra tràn khắp mọi ngóc ngách.

 

Sau phút giây hoang mang ngắn ngủi, các trưởng lão chấp sự và cả đệ tử Vấn Tông cũng chợt hoàn hồn.

 

“Phạm nhân sau núi ùa ra rồi, ngăn bọn họ lại”

 

“Không được cho những người này chạy thoát, mọi người qua bên kia đi”

 

Mọi người xông ra chưa được bao lâu đã chạm mặt các tu sĩ Vấn Tông.

 

Trong lúc nhất thời cả trời và đất đều chìm trong cảnh chiến đấu, linh khí bay loạn, không gian rúng động.

 

Cái chết nhanh chóng xuất hiện, từng người ngã xuống, máu nhuộm cả một vùng đất.

 

“Đi bên này”

 

Diệp Thành và Lạc Việt Ban khoác áo tàng hình, còn Tân Trạm cố gắng vận dụng ẩn thuật, hành tung của ba người rất ma quái nên chưa bị đệ tử Vấn Tông phát hiện, nhanh chóng chạy vào rừng.

 

“Vấn Tông này sao lớn vậy, trước đây hoàn toàn không cảm nhận được luôn đấy”

 

Ba người không dám dùng linh khí, toàn dựa hết vào sức chân, Diệp Thành vừa chạy vừa bất đắc dĩ nói.

 

“Nói nhảm quá, trước đây chúng tôi chỉ mới vào tới cổng lớn và quảng trường của Vấn Đạo Tông thôi, chỉ thế đó đã lớn biết bao nhiêu rồi, đừng quên bây giờ chúng tôi đang ở sau núi, thủ phủ quan trọng của Vấn Tông” Lạc Việt Ban thở hồng hộc, khẽ đáp.

 

“May mà có áo choàng tàng hình, người thường không phát hiện ra chúng tôi nên mới có thể chạy trốn được đấy chứ” Diệp Thành nói.

 

“Vậy thì chưa chắc, trong Vấn Đạo Tông có rất nhiều trận pháp, hơn nữa Tuân Trì còn chưa trở về, khá nhiều thủ đoạn còn chưa được giở ra đâu”

 

Tân Trạm lắc đầu, ba người lại lướt qua một ngọn núi, lúc này đã không còn phạm nhân, bốn phía đều là tiểu đội do đệ tử Vấn Tông tạo thành đang vội vã chạy đến sau núi.

 

Ở một nơi vắng vẻ, Tân Trạm ra tay đánh ngất vài đệ tử Vấn Tông, quyết định đổi quần áo với bọn họ.

 

“Chạy bằng chân chậm quá, phải bay thôi.”

 

Ba người lắc mình biến thành đệ tử Vấn Tông.