Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1095




Chương 1095

 

Số phạm nhân đó ai nấy cũng vui mừng như điên, đến nằm mơ họ cũng không dám nghĩ, rằng sẽ có một ngày mình sẽ lấy lại được tự do.

 

“Mấy người vốn chỉ là những kẻ vô tội bị bắt vào đây cho.

 

nên không cần cảm ơn tôi, nhưng phải biết thoát khỏi phòng giam chỉ là bước đầu tiên thôi, sau đó có thể trốn thoát ra ngoài hay không còn phải xem năng lực của mấy người”

 

Tân Trạm nói xong quăng cho mỗi người một bình sứ, bên trong là linh dược tăng cường tu vi và phục hồi linh khí.

 

“Tất nhiên, nếu có ai lo mình bị giết thì có thể ở lại đây, tôi sẽ không miễn cưỡng”

 

“Ha ha, tiền bối đừng đùa chứ, bị nhốt ở đây đến chết thì khác gì với việc bị giết ngay lập tức chứ”

 

“Nếu không phải trận pháp này đến việc tự sát cũng ngăn cản thì tôi sớm đã không muốn sống rồi.”

 

Giết một kẻ thì đủ, giết hai kẻ thì lời”

 

Tần bối, chúng tôi thì sao? Sao anh lại bỏ quên chúng tôi” Có những phạm nhân không được thả ra, không kiềm được mà gào thét phẫn nộ.

 

Nhưng anh không buồn để ý, đó đều là những kẻ có tội, tuy anh có thể thả họ ra để làm loạn nhưng không phải bây giờ.

 

“Ông còn ngẩn ra làm gì?” Tân Trạm liếc nhìn Lỗ Thiện Văn.

 

Lỗ Thiện Văn tỏ ra hớn hở, anh ta nhào đến chỗ Mục Đồ.

 

“Lỗ Thiện Văn, ông định làm gì hả?”“Mục Đồ bị Tân Trạm khóa linh khí, cho nên không phải là đối thủ của Lỗ Thiện Văn, thấy Lỗ Thiện Văn đấm đá mình thì thấy sốc vô cùng.

 

“Làm gì đấy? Năm đó tôi thấy cậu đáng thương, coi cậu như con đẻ nuôi lớn, tuy tôi không phải là người tốt, nhưng chưa bao giờ để cậu phải chịu thiệt thòi.”

 

Lỗ Thiên Văn thở phì phò, đánh cho Muc Đồ môt trân thảm thiết.

 

“Nhưng cậu thì sao? Cậu thấy tôi thất thế, thì lập tức vạch rõ giới hạn với tôi, còn muốn đuổi tôi đi, có phải sau đó cậu định giết luôn tôi không? Tôi đúng là có mắt như mù, nuôi ong tay áo mà”

 

“Tôi không hề sai, ông dạy tôi kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ông đã rớt đài rồi, chẳng lẽ bắt tôi phải ở cạnh ông để chết chung à?”

 

“Nếu không giết ông thì tôi sao có thể củng cố địa vị của tôi được, ông đừng có làm trò cười nữa, đây đều là những điều năm đó ông dạy tôi, đừng quên, năm đó ông đã đối xử với thầy của mình như thế nào?”

 

Mục Đồ cũng mặc kệ tất cả, khóe miệng cậu ta chảy máu nhưng vẫn cười to châm chọc.

 

“Không sai, là tôi đã dạy cậu, tôi tự làm tự chịu, , khó tránh khỏi cái chết, , hôm nay chúng tôi cùng tự kết liễu”

 

Mặt Lỗ Thiện Văn nở một nụ cười thảm, ông ta không lựa chọn việc tra tấn Mục Đồ mà rút dao ra một phát đâm chết cậu ta.

 

“Bây giờ ông hài lòng chưa?”

 

Quan sát một hồi, Tân Trạm mới thản nhiên nói, trong lòng cũng không tránh được thổn thức.

 

Trẻ nhỏ như tờ giấy trắng vậy, dù mình nói nhiều đến thế nào cũng không bằng những thứ chúng nhìn tận mắt, nghe tận tai.

 

Mục Đồ trở thành người như bây giờ, Lỗ Thiện Văn cũng có trách nhiệm.

 

“Cảm ơn tiền bối, giúp tôi có thỏa tâm nguyện trước khi chết”

 

Ông ta quay đầu nhìn anh cười, cả người ông ta nhữn ra ngã ngồi trên mặt đất nói: “Thật ra mấy chục năm trước, tôi từng nhờ đạo sĩ Bồ bói cho một quẻ, ông ấy nói, năm nay tôi có một kiếp nạn, nếu vượt qua thì mọi sự thuận lợi, tôi cứ tưởng rằng lúc mình chuyện mình thất thế, liệu có phải là kiếp nạn sinh tử của mình hay không”

 

“Đạo sĩ Bồ”

 

Lòng anh suy ngẫm, nhiều năm về trước, mà ông ấy đã bói ra kiếp nạn của Lỗ Thiện Văn, chẳng lẽ đã đoán ra việc mình cướp ngục ngày hôm nay, sao có thể chứ.

 

“Bịch, bịch, bịch!”

 

Đúng lúc này, bên ngoài trận pháp do anh đặt xuất hiện vài người, tấn công mãnh liệt trận pháp vừa lập.

 

“Kẻ nào dám thả phạm nhân ra, đúng là chán sống”

 

Mấy trưởng lão đó, phát hiện có người dám làm chuyện này thật, ai cũng tỏ ra kinh sợ vô cùng, liên tục công kích trận pháp.

 

Mắt anh trở nên lạnh lùng, vừa phẩy tay thì thấy lớp lớp màn sương trắng tràn ra xung quanh và biến cả tầng hai thành một nơi bị sương mù bao phủ.

 

Mà những phạm nhân đó cũng nhân cơ hội cuối cùng này nuốt đan dược phục hồi, cố gắng tăng cường tu vi, chuẩn bị chiến đấu.

 

“Đi theo tôi”

 

Trong màn sương mù, tầm nhìn của Tân Trạm không hề bị ảnh hưởng, đầu tiên anh tìm thấy Lão Hắc và yêu thú Đầu Bò, để lại cho bọn họ hai luồng ấn kí sau đó đến chỗ của Diệp Thành và Lạc Việt Ban.