Chương 1092
Lúc này trong tay ông đang chơi đùa cái mai rùa, đằng trước mặt đặt kiếm Nam Kha, đang cùng với mấy tên cấp dưới nghiên cứu bí mật Thuật Ngự Kiếm của thanh kiếm này.
“Tiểu bối Tân Trạm này, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta có gì đó giấu giếm tôi, kiếm Nam Kha này dường như còn có chút bí mật gì đó mà tôi chưa khám phá ra được.”
Triệu Tấn Dục nhìn chằm chăm phi kiếm, nét mặt có chút uám.
“Trưởng lão Triệu yên tâm, có chúng tôi giúp đỡ, sớm muộn gì cũng có thể khiến cho kiếm tổ Thất phẩm này phát sáng trong tay không, thậm chí đến lúc đó có thể giành được vị trí trưởng lão trung tâm số một, cũng chưa chắc không thể.” Người trưởng lão kia cười khen tặng, nói.
“Hừ, ông nói đúng rồi, kiếm tổ này này tuy rằng tôi còn chưa lĩnh ngộ được hoàn toàn, nhưng Thuật Ngự Kiếm cũng đã học xong hết, Tân Trạm này đúng là cho tôi một thứ tốt rồi”
Ngay lúc đám người Triệu Tấn Dục đang nói chuyện, người trưởng lão nhận được truyền âm đã bay vào trong nhà giam.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Trận pháp bị hỏng chỗ nào.”
Ông ta đi lên tầng hai nhà giam, đến nơi của cai ngục và những người khác, lập tức cau mày quát hỏi, những tên này thật sự đáng chết, không một tên nào làm người ông ta bớt lo một chút.
“Ơ, sao trên người mấy người đều bị thương vậy.”
Ông ta đến gần mới phát hiện ra trên người những tên cai ngục này sai sai, thân thể mỗi người đều che kín vết roi, dường như bọn họ là phạm nhân bị đánh đập vậy.
“Là tôi làm đó.”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Tân Trạm từ một bên chầm chậm đi ra.
“Cậu là ai?” Người trưởng lão này sững sờ.
“Anh ta nói anh ta là do trưởng lão Tuân phái tới.” Mục Đồ ở bên cạnh nói.
“Trưởng lão Tuân? Thân tín bên cạnh ông ta tôi đều biết hết, sao chưa từng thấy cậu?”
Người trưởng lão này nhíu mày, đánh giá kỹ càng xung quanh trong chốc lát sau đó quay người đi.
“Có điều nếu là người trưởng lão Tuân phái đến thì bỏ đi”
“Muốn đi” Đôi mắt Tân Trạm lạnh lẽo, duỗi tay ra muốn chụp lại người này.
Rất hiển nhiên là kẻ này đã nhận ra được gì đó không đúng, đây là đang tính chạy trốn.
Âm!
Dường như người trưởng lão này đã sớm đề phòng, trên người nổ tung một đoàn sương mù linh khí, đánh bật cánh tay của Tần Trạm, thân thể lại nhanh chóng chạy về phương xa.
“Phản rồi, anh lại cướp ngục, anh nhất định phải chết.”
Người trưởng lão này vừa bay đi và gào thét.
Ông ta vừa phát hiện ra, bên trong khu vực này lệnh bài của mình đã mất đi tác dụng.
Nhưng mà ông ta bay không được vài bước đã rầm một tiếng, nặng nề đụng phải một đạo trận pháp, làm ông ta bắn ngược trở về.
Thân hình Tân Trạm như ma quỷ, xách người này lên chẳng khác gì nhấc con gà.
Người trưởng lão kia kinh hãi, chiêu thức ấy của Tân Trạm đặt lên cổ mình, thế mà lại toát lên nguyên khí mạnh mẽ, làm hơi thở toàn thân ông ta bị lấp kín.
“Tôi có chết hay không thì không biết, nhưng nếu ông không phối hợp thì chắc chăn chết trước.”
Tần Trạm cười lạnh bắt trưởng lão lại ném sang một bên.
“Hừ, cậu nằm mơ đi, lão phu cực kỳ trung thành, sẽ không bán đứng Vấn Tông, thấy tôi lâu quá không về bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra, đến lúc đó cậu xong đời rồi.”
Người trưởng này hung hăng cười lớn, thoạt nhìn là một kẻ cứng đầu không chịu phối hợp.
“Nhìn ông dường như rất kiên quyết nhỉ” Tân Trạm suy nghĩ nói.
“Tất nhiên, lão phu trung thành với Vấn Tông nhất.”
Trưởng lão mạnh miệng nói.
“Ồ, vậy ông đã bị roi đánh bao giờ chưa?”
Thấy dáng vẻ ông trưởng lão này như lợn chết không sợ bỏng nước sôi, Tân Trạm cười cười.
Nhìn sợi roi dài dáng vẻ dữ tợn Tân Trạm quơ quơ trong tay, người trưởng này rùng mình một cái nhưng lại hừ nhẹ một tiếng, cắn răng không nói.
“Thật ra vừa nãy tôi đã kiểm tra một phen rồi, tôi phát hiện ra có cách chơi thú vị hơn.”