Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 109




Chương 109

Trên mặt thanh niên kia hiện lên vẻ đắc ý. Anh ta biết Tần Trạm đã cạn kiệt sức lực, nếu như đánh tiếp anh sẽ phải chết không nghi ngờ gì.

Hôm nay nếu giết Tần Trạm thì từ nay về sau chắc chắn anh ta sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất Tân Châu, không ai sánh bằng.

“Cậu Trạm” Hồ tông chủ ảo não vô cùng, sớm biết như thế ông đã không cứu thanh niên này.

Tân Trạm bước lên đài, đối mặt với thanh niên này.

“Hỏi cậu một lần cuối, cậu nghĩ cho kỹ.” Tần Trạm lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi:

“Cậu có biết tôi chưa từng nương tay không?”

“Ha ha.” Người thanh niên cười to: “Tần Trạm, tôi tự biết không phải đối thủ của anh, nhưng anh cũng đừng mong khiến tôi sợ. Sở dĩ chúng ta mạnh chính là nhờ vào nội kình. Hiện giờ nội kình của anh tán loạn, dựa vào gì mà đòi thắng tôi?”

Tần Trạm nhỏ giọng nỉ non: “Tuổi còn trẻ nội kình đã đến mức Tông Sư, giết cậu đúng là hơi đáng tiếc, nhưng tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”

Nói xong, Tần Trạm bỗng mở hai tay ra, từng lỗ chân lô mở ra trong khoảnh khắc.

Linh khí trong phạm vi mấy chục mét đều hướng thẳng vào thân thể Tần Trạm.

Cẩm Khê là cái nôi của võ thuật, không biết bao nhiêu người trồng thảo dược. Linh khí ở đây nồng đậm hơn bất cứ địa phương nào khác.

Ngay sau đó, Tần Trạm lấy một viên thuốc nhỏ trong túi ra.

Viên thuốc đó là Tinh Nguyên Đan đến từ phủ Huyền Minh ở Tây Nam.

Anh vốc thuốc, nhét vào miệng như ăn kẹo. Linh khí của Tinh Nguyên Đan bộc phát trong cơ thể Tần Trạm, một cảm giác thoải mái ấm áp nhộn nhạo khắp cơ the.

“Hầy, thoải mái ghê.” Tần Trạm thở ra một hơi, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.

Sau đó Tân Trạm bước một chân lên, nội kình lập tức lấy Tần Trạm làm trung tâm, khuếch tán về bốn phía.

Sắc mặt thanh niên kia lập tức biển đổi, hơi hoảng sợ nói: “Không phải nội kình của anh đã tán loạn hay sao?”

Dù có là một đại Nội Kình Tông Sư, thậm chí là tông sư võ đạo bậc cao hơn cũng tuyệt đối không có khả năng khôi phục nội kình trong thời gian ngắn như vậy. Nắm được điều này, anh ta mới dám tùy tiện khiêu khích.

Nhưng Tân Trạm này nhìn qua không có chút nào giống như thiếu hụt nội kình.

“Một đám luyện võ, không nên đánh với người tu tiên. Trong thính phòng, một ông lão tóc hoa râm, dáng lưng gù không nhịn được lắc đầu.

Nếu Tân Trạm nghe được lời này, chắc chắn sẽ chấn động.

Ông lão kia không tiếp tục xem nữa, ông đứng dậy lảo đảo đi khỏi hội trường.

“Ra tay đi.” Tần Trạm nhìn thanh niên này, lạnh nhạt nói.

Trong lòng thanh niên lập tức thốt lên một tiếng không ổn. Lực lượng khổng lồ này anh ta không có khả năng chống cự được.

“Anh… anh Trạm…” Nghĩ đến đây, thanh niên lập tức biển sắc.

“Tôi… vừa rồi tôi chỉ nói đùa anh thôi.” Thanh niên hơi run rẩy nói.

Tần Trạm nghiền ngẫm: “Nói đùa?”

“Đúng.” Thanh niên dùng sức gật đầu, sau đó chỉ vào Phan Bách Hùng trên ban giám khảo la lớn: “Tôi muốn khiêu chiến ông ta, giao đấu với ông ta, tôi muốn đổi.”

Mặt già của Phan Bách Hùng đỏ lên, hơi phẫn nộ nói: “Nhóc con, đúng là không biết sống chết, để tôi tới dạy dỗ cậu!”

Nói xong, Phan Bách Hùng vào một cái bay lên, muốn bước lên đài.

Lúc này, Tần Trạm vung tay áo lên, một luồng nội kình trực tiếp đập lên người Phan Bách Hùng.

Phan Bách Hùng vừa mới bay qua lập tức bị bật trở về.

Phan Bách Hùng ngẩn người, mơ màng nhìn về phía Hồ tông chủ hỏi: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?”

Hồ tông chủ lười trả lời ông ta, tập trung toàn bộ trên người Tần Trạm.

Nhìn thấy cảnh này, thanh niên càng sợ hãi hơn, anh ta gần như khóc nức nở mà xin tha: “Tôi thật sự biết sai rồi, xin anh niệm tình tôi tuổi còn nhỏ, tha cho tôi một mạng với!”

“Cậu lớn hơn tôi mấy tuổi mà còn không biết xấu hổ nói tuổi nhỏ.” Tân Trạm cười lạnh lùng, sau đó một bước đã dịch chuyển tới trước mặt thanh niên, bàn tay lớn ấn thẳng lên đầu anh ta.

“Phệ Linh Thuật” Tần Trạm vừa học được lập tức có chỗ thực hành, nội kình theo đầu thanh niên chảy vào trong cơ thể Tần Trạm.

Cảm giác thoải mái chậm rãi nhộn nhạo trong cơ thể Tần Trạm, mà thanh niên cứ như bị người ta lột da rút gân, vô cùng đau đớn.

“Xin cậu Trạm hãy tha cho nó một mạng!” Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bỗng nhiên xông lên lôi đài. “Ba, cứu con với!” Thanh niên như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng hết sức lực toàn thân hô to.

Tần Trạm lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông này, động tác trong tay vẫn chưa dừng lại.

Người đàn ông kia vội vàng nói: “Tôi là Thái An Nghị nhà họ Thái ở tỉnh Giang Nam, mong cậu Trạm nương tay.”

“Nhà họ Thái tỉnh Giang Nam!” Trong khán phòng dường như có người biết dòng họ này, không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Nghe nói nhà họ Thái có quan hệ rất vững với các thế lực ở thủ đô.”

“Sao người nhà họ Thái lại chạy tới đây, không phải họ không theo võ đạo sao?”

Hồ tông chủ cũng nhíu mày, tỉnh Giang Nam chuộng kinh doanh, ít người luyện võ, sao bọn họ lại tham gia đại hội luận võ lần này?

“Cậu Trạm, mong cậu nể mặt nhà họ Thái, tha cho con tôi một mạng.” Thái An Nghị khẩn cầu: “Chỉ cần cậu tha cho nó một mạng, nhà họ Thái nhất định sẽ nhớ ân tình này của cậu.”

Hồ tông chủ trên đài không nhịn được khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: “Xem ra hôm nay không dạy dỗ được tên thanh niên này rồi.”

Nhưng Hồ tông chủ vừa dứt lời, Tần Trạm bỗng nhiên dùng sức “Bụp!” một tiếng bóp nát đầu thanh niên.

Mọi người không nhịn được hít một hơi lạnh, mà Thái An Nghị kia mắt mở lớn, hai chân mềm nhũn quỳ sụp trên mặt đất.

“Con trai!” Thái An Nghị khàn giọng hét lớn, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt vẩn đục.

Tần Trạm phảng phất như một cổ máy giết người không có cảm tình, anh lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải chịu trừng phạt. Huống hồ tôi đã cho cậu ta một cơ hội rồi.”

Thái An Nghị ngồi dưới đất không nói gì, nhưng sự phẫn nộ trên mặt ông ta không hề che giấu.

Tần Trạm tiện tay đá thi thể thanh niên này về một bên, nhanh chóng đi xuống dưới đài.

“Thắng nhóc này gây họa cho chúng ta rồi.” Sau khi trở lại ghế giám khảo, Phan Bách Hùng không nhịn được lên án mạnh mẽ.

“Cậu có biết thế lực sau lưng nhà họ Thái này có thể đè bẹp chúng ta hay không?” Phan Bách Hùng chỉ vào Tân Trạm chửi ầm lên.

Tần Trạm lạnh lùng liếc ông ta một cái, giọng nói lạnh như bằng: “Tôi đã nhịn ông lâu lắm rồi. Ông cũng muốn chết sao?”

Phan Bách Hùng lập tức rùng mình, ánh mắt này thật đáng sợ.

Thái An Nghị dưới đài chậm rãi đứng lên, ông ta cũng thi thể thanh niên kia, đi từng bước một ra ngoài.

Đại khái đây cũng coi như kết thúc.

Lâm Xuyên trong thính phòng kinh hãi lạ thường. Anh ta không thể tưởng tượng nổi kẻ vô dụng ăn bám ở nhà họ Lâm kia lại đứng ở một vị trí cao như vậy.

Sau khi tan cuộc, Tân Trạm và Hồ tông chủ cũng ngồi xe rời khỏi.

Dựa theo ước định, Hồ tông chủ đưa cho Tần Trạm một gốc dược vương ngàn năm.

“Cậu Trạm, ở lại nhà họ Hồ vài ngày được không?” Hồ tông chủ mời.

Tần Trạm cười nói: “Vẫn nên thôi đi. Tôi ở lại chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho nhà họ Hồ.”

Hồ tông chủ há miệng, lại không thể nói thêm gì.

Ông ta là chủ một dòng họ, đúng thật phải suy nghĩ cho cả tộc.

Lấy được cây dược vương này, Tần Trạm lập tức rời khỏi Cẩm Khê ngay trong ngày.

Thời điểm về nhà, Tô Uyên và cụ Tô đang ngồi nói chuyện gì đó.

Nhìn nụ cười thân mật trên mặt hai người, Tần Trạm bất giác nở nụ cười theo.

Bất kể bên ngoài anh có uy thế đến cỡ nào, chỉ cần nhìn Tô Uyên, sự phòng bị đều sẽ buông xuống trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Tần Trạm lại khẽ thở dài một tiếng.

Tử khí trên người cụ Tô càng ngày càng nặng, khi đạt đến đỉnh điểm, đó sẽ chính là ngày chết của ông.

Đến lúc ấy, không biết Tô Uyên sẽ đau khổ đến mức nào.

Tân Trạm tự khắc nắm chặt tay, anh nhỏ giọng nỉ non: “Còn hai tháng, có lẽ mình sẽ nghĩ được biện pháp cứu cụ Tô.”

Khi Tần Trạm đang suy nghĩ miên man, Tô Uyên hướng về phía anh vẫy vẫy tay.

Cô cười nói: “Đồ ngốc, anh đứng đó làm gì, mau lại đây ngồi đi.”

Tần Trạm đồng ý: “Được.”

Đi tới trước bàn tròn, Tần Trạm vừa ngồi xuống, đang định nói chuyện thì di động cụ Tô reo.

Nhìn thông báo, cụ Tô không khỏi nhíu mày.

Sau khi bấm nút nghe, ông lạnh lùng hỏi: “Gọi cho tôi có chuyện gì?”

“Cụ Tô, tôi tìm người bói quẻ cho ông rồi, Ông chỉ có thể sống được hai tháng nữa thôi, tôi muốn thứ đồ kia.” Đối phương hiển nhiên chính là người nhà họ

Tô.

Sắc mặt cụ Tô xanh mét, ông ta lạnh lùng nói: “Các người đừng có mơ, tôi có chết cũng không đưa nó cho các người.”

“Ha ha, nếu ông vẫn cứ khăng khăng như thế, chúng tôi chỉ đành phải dùng chút thủ đoạn thôi.” Đối phương nói bằng giọng uy hiếp.

Đúng lúc này, Tần Trạm đoạt lấy điện thoại của cụ Tô, lạnh lùng nói: “Cụ Tô đã đưa đồ cho tôi, nếu các người muốn thì cứ việc tới tìm tôi.”