Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1049




Chương 1049: Con át chủ bài mạnh hơn

Nghiêm Trác Văn lao xuống, tung ra một cú đấm, không gian màu đỏ đậm liền hơi chấn động.

Rầm!

Tân Trạm giơ tay ngăn cản, cơ thể lùi về phía sau, đồng thời đẩy lùi Nghiêm Trác Văn.

Nhưng hai lệ quỷ đột nhiên bay ra từ trong cánh tay Nghiêm Trác Văn, chúng nó kêu lên những tiếng thảm thiết, như tia chớp vọt về phía Tân Trạm, để lộ ra móng vuốt sắc bén.

“Roạt” một tiếng, chúng xé toạc hai lỗ hổng trước người Tân Trạm, máu chảy xuôi ra.

Con ngươi Tân Trạm co rụt lại, phóng ra hơi thở đánh bay hai lệ quỷ này, vận chuyển linh khí bịt kín miệng vết thương.

“Khó trách anh nói ở đây có thể không cần dè chừng, thỏa sức thi triển tà thuật ma công, thì ra nhà họ Nghiêm các người còn tu luyện loại thuật pháp nguy hiểm hại người này” Tân Trạm cười lạnh lùng nói.

“Có điều, anh không sợ sau khi tôi ra ngoài sẽ thông báo chuyện này với tất cả mọi người sao?” Cái nhìn của giới tu luyện với Ma tộc trước giờ đều cực kỳ nghiêm khắc, cho dù nhà họ Nghiêm có chỗ dựa là Vấn Tông cũng khó mà hộ pháp.

được anh ta.

“Chỉ cần anh không nói được thành lời thì sẽ có ai biết?”

Nghiêm Trác Văn mỉa mai nói.

“Anh muốn giết tôi diệt khẩu?” Tân Trạm nheo đôi mắt lại, nói.

“Thông minh” Nghiêm Trác Văn cười lạnh lùng, nói: “Tôi thi triển ở vùng đất huyết mạch này chẳng những giúp lực lượng của tôi tăng lên nhanh chóng, mà ngay cả tà công cũng là làm chơi ăn thật, anh tuyệt đối không có cơ hội sống sót ra ngoài.”

“Vậy anh đúng là đủ tàn nhãn, có điều anh có nghĩ tới việc này hay không, bởi vì tôi cũng có một ít công pháp không mấy sáng sủa”‘ Tân Trạm đột nhiên cười nói: “Khi thi triển ra có khi còn mạnh hơn cả của anh đấy”

“Ha ha, thật nực cười, Yêu tộc các người có lai lịch gì mà còn không mấy sáng sủa’“

Nghiêm Trác Văn vô cùng khinh thường, anh ta cong ngón tay nói: “Tôi thật sự có chút tò mò, anh thử biểu diễn cho tôi xem xem át chủ bài của anh có cái gì đáng để người tôi sợ hãi nào”

“Vậy tôi sẽ cho anh xem nhé.”

Nụ cười của Tân Trạm trở nên nguy hiểm, bóng dáng anh chợt lóe, đột nhiên xuất hiện trước mặt Nghiêm Trác Văn.

Anh cũng rất mong chờ, xem sau khi mình thể hiện công pháp quen thuộc, Nghiêm Trác Văn sẽ có phản ứng gì.

“Nhanh thật!”

Đôi mắt Nghiêm Trác Văn hơi động đậy, trong lòng hoảng hốt, anh ta quát khẽ một tiếng, lập tức tung ra một đấm, muốn đánh đuổi Tân Trạm.

Mà bóng dáng Tân Trạm mờ ảo như sương khói, thoắt cái tránh đi, ánh sáng màu vàng kim nở rộ, một nắm đấm màu vàng kim dần dần phóng đại trước mắt Nghiêm Trác Văn.

Rầm!

Thánh Nhân Chỉ Quyền vừa xuất trận, Nghiêm Trác Văn đột nhiên bay đi.

Sau đó Tân Trạm lấy kiếm Thanh Đồng ra, Chu Thiên Thập Tam Trảm lần thứ hai được thi triển.

999 đường kiếm che trời lấp đất, đổ ập xuống cơ thể Nghiêm Trác Văn.

Ngay sau đó, một ngọn lửa màu lam sậm đột nhiên bốc lên trên người Tân Trạm.

Anh lao ra lần nữa, một chưởng bao trùm bởi ngọn lửa trực tiếp đánh bay Nghiêm Trác Văn, lửa nóng rực trong nháy mắt lan khắp toàn thân Nghiêm Trác Văn.

Động tác của Tân Trạm như nước chảy mây trôi, Nghiêm Trác Văn rơi xuống không gian màu máu bên cạnh, chật vật bò dậy.

“Grào!”

Nghiêm Trác Văn rít gào một tiếng, huyết quang tràn ngập cơ thể, diệt sạch ngọn lửa này, đôi mắt anh ta chứa đựng cả sự kinh hãi lẫn khó hiểu, nhìn về phía Tân Trạm.

Không đơn giản vì Tân Trạm thi triển chiêu thức mạnh bạo hơn trước rất nhiều, mà còn bởi vì những thuật pháp đó đem đến cho anh ta cảm giác quen thuộc.

Rất giống như người vừa rồi giao đấu với anh ta không phải thiên tài Yêu tộc gì đó, mà chính là một kẻ thuộc quen thuộc.

Thạch Điệt này rốt cuộc bị làm sao thế?

“Chiêu thức anh vừa thi triển là gì?”

Nghiêm Trác Văn nhìn Tân Trạm ráo riết, trong chốc lát không nghĩ ra được.

Tân Trạm cười bình thản, nói ật ra tôi còn phải cảm ơn anh, sử dụng thuật pháp này của Yêu tộc trước sau vẫn không thoải mái bằng thuật pháp của bản thân. Ở trong không gian của anh, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng bản thân”

“Anh có ý gì?”

Vẻ mặt Nghiêm Trác Văn đột nhiên cứng lại, anh ta chợt phát hiện hơi thở của Tân Trạm hiện tại có chút không đúng.

Hơi thở bên ngoài cơ thể Tân Trạm vốn do huyệt khiếu của Yêu tộc thúc đẩy, cho nên vừa cảm nhận liền có thể biết thân phận đối phương, nhưng lúc này hơi thở bên ngoài cơ thể Tân Trạm có chút rối loạn, tựa như có một hơi thở khác đang thay thế.

Đây là một loại chuyển hóa hoàn toàn khác biệt, như thể từ Yêu tộc biến thành Nhân tộc.

“Nghiêm Trác Văn, tôi nhớ rõ anh có một xác hai hồn, nhưng lần này tôi quan sát lại phát hiện chỉ có đúng một cái là anh”

Một câu này của Tân Trạm khiến con ngươi Nghiêm Trác Văn lập tức co rụt, vô cùng khiếp sợ.

Một xác hai hồn là bí mật lớn nhất của anh ta, số người biết chuyện này trong gia tộc không nhiều lắm, càng đừng nói đến người ngoài. Mà Yêu tộc càng không có khả năng sẽ biết bí mật này.

“Anh là ai? Rốt cuộc anh là ail”

Trong lòng Nghiêm Trác Văn càng bồn chồn hơn, Tân Trạm trước mắt cho anh ta một cảm giác rất thần bí, hơn nữa còn có một loại cảm giác chắc chắn rằng, đối phương nhất định là người anh ta quen biết. Nếu không làm rõ được điều này, anh †a sẽ không có lòng dạ nào mà chiến đấu.

“Anh không quen biết tôi cũng không quan trọng” Tân Trạm cười nói.

“Nhưng chắc chắn anh sẽ nhớ rõ chiêu này”

Tân Trạm giơ cánh tay lên, ở chính giữa trán, hoa văn hình kiếm vui mừng nhảy lên.

Từng lưồng ánh sáng kinh động lòng người bay ra từ bốn phía, xoay tròn xung quanh Tân Trạm.

Đó là từng thanh phi kiếm, tất cả đều tỏa sáng lóng lánh khiếp người, khi kết hợp lại với nhau tựa như tạo ra một trận gió lốc kiếm.

Thấy cảnh này, Nghiêm Trác Văn như bị sét đánh, anh ta trừng lớn đôi mắt, khó mà tin tưởng chỉ vào Tân Trạm.

Trong nháy mắt, anh ta đã hiểu rõ tất cả.

Kim Sắc Quyền Ảnh, chiêu thức mang theo vô số mũi kiếm quỷ quái, thứ khiến anh ta khắc cốt ghi tâm chính là cảnh vô số mũi kiếm tạo thành gió lốc này.

Một cái tên càng ngày càng rõ ràng trong đầu anh ta.

“Tân Trạm! Anh không phải Thạch Điệt, anh thế mà là Tân Trạm!”

Nghiêm Trác Văn rống to, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới mình lại gặp Tân Trạm ở chỗ này, hơn nữa Tân Trạm còn lấy thân phận Yêu tộc xuất hiện, vì sao Tân Trạm lại thi triển thuật pháp Yêu tộc, anh ta và ‘Yêu Hoàng có quan hệ gì, hàng loạt nghi vấn bủa vây anh ta.

Nhưng ngay sau đó, lửa giận ngút trời trong nháy mắt che đi tất cả cảm xúc của anh ta.

Tốt quá rồi, ông đây vốn đang định tìm tới tận cửa, không ngờ anh lại chủ động tới nộp mạng!”

Nghiêm Trác Văn rống lên giận dữ, trước kia ở cung điện Hỏa Diễm, anh ta đã bị chính gió lốc chứa kiếm này đánh bại, thậm chí ngay cả vị trí Thiên Kiêu cũng không lấy được.

Đây là sỉ nhục lớn nhất cả đời này của anh ta, ký ức đó khắc trong chỗ sâu nhất, mỗi lần nhớ tới đều đau đớn chết đi được.

Lúc này đã kích hoạt huyết mạch thượng cổ, chuyện đầu tiên Nghiêm Trác Văn muốn làm chính là giết chết Tân Trạm, rửa mối nhục xưa.

Mà hiện tại anh ta đã có được cơ hội này.

Nghiêm Trác Văn lạnh lùng cười to, anh ta như thể tưởng tượng ra được viễn cảnh mình giết Tân Trạm báo thù, nổi tiếng khắp Yêu tộc, mang đến món lợi kếch xù cho gia tộc, quả thực chính là một mũi tên trúng ba con chim.

“Anh thi triển thuật Phi Kiếm, tốt lắm” Nghiêm Trác Văn cười dữ tợn nói.

“Lần này tôi sẽ cho anh chứng kiến, dưới huyết mạch thượng cổ của tôi, thuật Phi Kiếm của anh không đáng một đồng!”

Nghiêm Trác Văn hoàn toàn giận dữ, lúc này thân thể anh ta hóa thành ánh sáng đỏ, tốc độ nhanh gấp đôi so với lần trước.

Trước khi đi vào gió lốc kiếm, anh ta tung một đấm đánh bay kiếm Nam Kha.

“Cho anh chiêm ngưỡng chiêu thức thượng cổ mạnh nhất Ma tộc của tôi!”

Nghiêm Trác Văn hét lớn, hoa văn hình chiếc rìu lớn trên trán anh ta nở rộ.

Anh ta lắc mình biến hóa thành một người khổng lồ che trời, cầm rìu lớn trong tay, tựa như chiến thần thượng cổ, có sức mạnh hủy diệt đất trời.

Rìu lớn dày nặng như núi cao kia bổ xuống, phi kiếm bên ngoài cơ thể Tân Trạm đều bị dòng khí cưồng bạo này làm cho chấn động bay loạn.

Tân Trạm tránh đi mũi nhọn, tung người bay lên.

Nhưng tuy rằng Nghiêm Trác Văn thân thể biến lớn, nhưng tốc độ vẫn khiếp người như cũ.