Chương 1002: Lựa chọn nguy hiểm nhất
Nếu lại có người cố ý hấp dẫn sự chú ý của Lam Yên nhưng sẽ không thể có ai xem nhẹ cô, khả năng duy nhất là có lẽ người ta thật sự không để tâm đến mọi thứ xung quanh, bao gồm cả cô.
Tuy mình là yêu tộc nhưng khi hóa thành người lại không thua kém gì con người, thậm chí vóc dáng hay nhan sắc còn nhỉnh hơn đa số loài người, nhưng anh ấy không màng tặng mình một ánh nhìn, rốt cuộc là sách gì mà có thể khiến anh ấy say mê đến thế?
Lam Yên tò mò nhìn quyển sách trên tay Tân Trạm. Tuy cô không thấy được nhưng đây là lân đầu tiên cô có hứng thú với những tu sĩ đọc sách khác.
Dĩ nhiên Lam Yên làm thế không chỉ vì ngạc nhiên về Tân Trạm mà còn có công lao của tiên khí. Sau khi Tân Trạm vận chuyển công pháp tinh thần, bên ngoài cơ thể sẽ đầy ắp tiên khí khiến người ta cảm nhận được sự thoát tục như tiên nhân hạ phàm ở anh.
Nhìn bộ sách kia vài lần, Lam Yên cau mày không nhìn nữa.
Tân Trạm trông quá huyền bí và rất khác biệt, cô không hề có hứng thú chút nào.
“Tại sao một tu sĩ con người lại chạy đến đây đọc những cuốn sách này, do anh ta thật sự quá yêu thích hay chỉ làm vậy cho cô thấy?”
Lam Yên läc đầu rôi nhanh chóng cầm một quyển sách rời khỏi nơi đó.
“Phù, cuối cùng cũng hiểu rõ”
Ngày thứ tám, Tân Trạm thở phào, vẻ mặt anh trông khá mệt mỏi nhưng thần thái trong mắt sáng láng tỏ vẻ rất hưng phấn.
Cùng lúc đó, cuối cùng Tân Trạm đã tìm được cách giải quyết cho toàn bộ sự khốn khó này từ một quyển sách cổ.
“Đầu lâu màu vàng kim còn sót lại thân thức mà chủ nhân đời trước để lại nên thỉnh thoảng nó sẽ bộc phát, đây là nguyên nhân quan trọng dẫn đến thần thức của mình tạo ra sự phản phệ”
Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, hèn gì đầu lâu này muốn chui vào mình, sau khi vật này tiến vào sẽ trộm hút lấy thân thức hùng mạnh của anh, qua lâu dần, trong cơ thể Tân Trạm sẽ xuất hiện thần thức thứ hai căn nuốt lấy anh để chiếm đoạt cơ thể của anh.
“May mà phát hiện kịp thời bằng không sẽ bị đầu lâu này chơi một vố đau điếng rồi” Tân Trạm hít sâu một hơi, còn cách giải quyết thì rất đơn giản.
Cách dễ dàng nhất chính là dùng bí pháp hòa tan đầu lâu đó để nó hóa thành cát bụi, vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Nhưng nếu vậy đầu lâu mà mình vất vả lấy được sẽ tan biến mất.
Khó khăn hơn là luyện hóa đầu lâu màu vàng kim kia để chuyển hóa thần thức yêu thú vào đầu mình nhằm nâng cao thần thức.
Cách khó nhất là phải chuyển cốt xương màu vàng kim vào các huyệt trên cơ thể để trong xương cốt mình có hơi thở yêu tộc. Một khi hoàn thành thao tác này, Tân Trạm sẽ có được năng lực vận chuyển linh khí và hấp thu yêu thuật.
Hàng triệu năm trước, phương pháp này được phát minh ra bởi một người tài năng.
Ông ấy vốn có cơ thể nửa người nửa yêu, cuối cùng ông ấy đã thi triển được yêu thuật. Tân Trạm đọc thấy cũng phải lấy làm kinh ngạc.
Cách thứ ba khiến Tân Trạm hồi hộp nhất.
Tuy nhiên phương pháp đó cũng khá tai hại, đó là mình chỉ lợi dụng cốt tủy vàng kim, mà thần thức vốn gản liền với nó sẽ biến mất.
Tân Trạm nghĩ ngợi liên tục rồi nói với Phù Ma suy nghĩ của mình Phù Ma nghe xong chợt hoảng sợ: “Tần Trạm, cậu đừng làm bừa, cậu vừa muốn có thần thức vừa muốn vận chuyển yêu thuật, mai sau nếu cậu một lòng hai ý sẽ rất dễ bị cần trả”
“Đương nhiên tôi biết, mở thần thức không phải chuyện đùa, nếu không thần thức bên trong đầu lâu vàng kim sẽ phản lại tôi biến tôi thành kẻ ngớ ngẩn ngay nhưng không phải đã có ông sao” Tân Trạm cười ra chiều thần bí.
“Tôi? Tôi thì làm được gì” Phù Ma sửng sốt.
“Đi, đến chỗ khác thôi, chúng ta thí nghiệm một phen”
Tân Trạm đứng dậy, vận chuyến linh khí phủi bụi băm trên người xuống rồi sau đó rời đi Đang lúc Tân Trạm bế quan, trong thành ‘Yêu Hoàng, tại một đình viện xa hoa có diện tích không nhỏ.
Lịch Ám Tây dẫn theo vài người hầu, tươi cười đi vào trong đó, còn sắc mặt đám tôi tớ đỏ bừng hẳn lên vì đang cố sức khuân vác rất nhiều bảo vật.
“Anh Hùng, mấy năm không gặp rồi nhưng trông anh vẫn sáng láng như vậy” Lịch Ám Tây đi tới, cười nói vọng về hướng của một thanh niên.
Hùng Văn Ân ngồi trong viện uống trà, thấy Lịch Ám Tây thì khẽ hừ nói: “Sao tự nhiên thẳng nhóc cậu rảnh rỗi đến thăm tôi thế?”
“Anh Hùng, tôi và anh đã từng xông pha vào nguy hiểm kết thành tình nghĩa sống chết có nhau, tôi tới thăm anh không phải là bình thường sao” Lịch Ám Tây chẳng bận tâm đến sự lạnh nhạt của Hùng Văn Ân, anh ta ngồi xuống đối diện Hùng Văn Ân rồi tự rót cho mình một ly.
“Hừ, từ lần trước tôi và cậu chia ra, đã ba năm qua cậu chưa bao giờ đến thăm tôi, e là lần này có chuyện cần nhờ mới nhớ đến tôi phải không?” Hùng Văn Ân cười lạnh nói “Không có gì cũng có thể đến thăm anh mà, thật sự tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua Hoàng thành nên mới có lòng đến thăm anh”
Lịch Ám Tây cười nheo mắt đáp lại.
Ánh mắt Hùng Văn Ân thoáng vẻ mỉa mai, tuy Lịch Ám Tây là con của Yêu Vương nhưng mình là cận vệ của Yêu Hoàng cũng không, kém cạnh anh ta. Hùng Văn Ân đứng bật dậy rồi nói: “Nếu không có gì thì tôi phải đi tuần tra hoàng cung, tôi đi trước đây”
“Đừng mà anh Hùng” Đôi mày Lịch Ám Tây nhảy dựng, thấy Hùng Văn Ân thật sự muốn đi nên vội vàng kéo anh ta lại.
“Thật ra tôi có chút việc cần mượn dùng năng lượng của anh” Lịch Ám Tây cười nói: “Có tu sĩ loài người đắc tội với tôi nhưng anh biết đó tôi không tiện ra tay trong hoàng thành. Nếu anh Hùng báo thù giúp tôi thì sau này tôi sẽ hậu tạ”
Hùng Văn Ân nghe vậy sắc mặt mới nguôi giận. Anh †a lại ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi: “Tu sĩ loài người? Đa số loài người trong thành ‘Yêu Hoàng đều nương nhờ vào dòng dõi quan †o, là nhà nào?”
“Không phải nhà nào cả, đây là người bên ngoài, tôi không biết hắn ta muốn làm gì nữa”
Lịch Ám Tây nói “Vậy thì khó tìm rồi, hẳn ta tên gì? Hùng ‘Văn Ân cau mày hỏi.
“Tên Tân Trạm, hắn ta là Lịch Ám Tây còn chưa dứt lời thì đột nhiên Hùng Văn Ân biến sắc, một cơn tức giận lập tức trào ra “Cậu nói hắn ta tên gì?”
“Hắn ta tên là Tân Trạm, đi theo Hồ Lão vào thành. Sao vậy?” Lịch Ám Tây sửng sốt hỏi lại.
“Ha ha, thật trùng hợp, tôi rất quen người này đấy” Hùng Văn Ân lạnh lùng nói.
“Anh Hùng, anh có thù với hắn ta sao?”
Mắt Lịch Ám Tây sáng rỡ, sau đó cười gẵn: “Thăng nhóc đó rất ngông cuồng, không coi yêu tộc chúng ta ra gì, chẳng trách đã đắc tội anh Hùng”
“Tôi có thể giúp cậu đối phó với hắn ta, tu vi của gã này không cao mấy nhưng tốc độ cực nhanh, không dễ gì bắt được” Hùng Văn Ân cau mày nói.
Anh ta nhớ lại, lúc ấy chỉ một hơi thở của mình đã có thể đẩy lùi Tân Trạm nhưng sau đó anh ta vừa mới sơ suất thì Tân Trạm chợt chạy thoắt tới dùng kiếm gác lên cổ anh ta.
“Anh Hùng, anh nói quá đúng, gã Tần Trạm này chỉ được tốc độ nhanh, quả thật tu vi không cao” Lịch Ám Tây cũng gật đầu liên tục.
Lúc anh ta đánh nhau với Tân Trạm thì Tân Trạm cũng bắt được anh ta nhờ vào tốc độ.
Điều này khiến hai người đều lầm tưởng, thực lực của Tân Trạm không mạnh mà chỉ có tốc độ nhanh đến không ngờ mà thôi.
“Vậy phải tìm một nơi không cho hẳn ta phát huy được ưu thế của mình” Hùng Văn Ân SỜ cảm suy tư.
“Tôi có một cách, chắc chắn hắn ta không dám bay ở chỗ đó” Lịch Ám Tây khẽ đảo mắt, bước gần lại nói nhỏ vào tai Hùng Văn Ân.
Đôi mắt Hùng Văn Ân bỗng sáng lên.
“Hừ, tuy cách này của cậu khá âm hiểm và ác độc nhưng có thể xem là một ý kiến hay, nhất định phải nhìn thấy tên Tân Trạm kia chết đi mới thỏa”