Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 3: Một năm sau




* Tại Vọng Linh Đảo:

- Ầm! ầm! ầm!_ từng chưởng lực bay ra đụng vào vách núi tạo nên một trận rung chuyển khủng khiếp

- Nha đầu! ngươi lại tiến bộ_ lão già tóc bạc đứng một bên mà cảm thán.

Chỉ trong 1 năm mà nha đầu này tiến bộ vượt bậc kinh người, ngay cả lão cũng không thể sánh bằng. Nếu lão mà không có được nội công trăm năm do sư tổ ban cho thì có lẽ bây giờ, lão đã bị nha đầu này đánh bại. Nhưng mà lão không chán ghét ngược lại, lão rất lấy tự hào vì đã có một đồ đệ tài giỏi như vậy. Lão nghĩ, có lẽ… đã đến lúc rồi.

- Nha đầu, ngươi lại đây!_ khi cô đến gần lão thì bỗng dưng lão điểm huyệt đạo của cô, không cho cô cử động.

Cô chỉ cảm thấy, một luồng khí vô cùng dễ chịu nhưng lại có nội hàm kinh người đang từ từ chảy trong người cô. Nội lực … không ngừng tăng lên. Một lát sau, lão buông tay cô ra:

- Nha đầu, đã đến lúc ngươi đi ra ngoài rồi. Vi sư tặng ngươi công lực trăm năm của ta, đây là “ huyết long lệnh” , ngươi đã biết được thân phận của ta, nay ta truyền lại cho ngươi. Ra ngoài nhớ bảo trọng_ lão cầm một tấm lệnh bài màu đỏ như máu có khắc một con rồng đưa cho cô rồi cười hiền từ.

- Sư phụ! Người_ cô kinh ngạc, sư phụ truyền công lực trăm năm cho cô… vậy còn người???

- Đồ đệ ngoan! Ta không sao, chỉ là muốn nghỉ ngơi một thời gian tại Vọng Linh Đảo thôi! Ngươi không phải còn muốn tìm người bạn thân của ngươi sao? Đi đi_ Lão vuốt vuốt chòm râu

- Đồ đệ đa tạ sư phụ, trước khi đi, xin người nhận của con một lạy_ chẳng để lão nhân từ chối, cô đã quỳ xuống, đúng theo quy tắc cổ xưa mà lạy. Cô… trước giờ vẫn chưa từng quỳ lạy ai… cho dù ba mẹ cũng vậy. Nhưng sư phụ là người cứu rỗi cho cô ở thế giới này, đối với cô, sư phụ…là người đầu tiên và cũng là người duy nhất cô kính trọng… ở Thế Giới này.

----- ta là phân cách tuyến ---------------------------

· Tại doanh trại Thượng Hoàng Quốc:

Tiếng trống thùng thùng ra trận khiến cho hàng vạn binh sĩ sôi sục. Sự hiếu chiến của họ giờ đây như được vựng dậy, không khí vô cùng hùng vĩ, tiếng la hét, tiếng hò reo của hàng vạn binh sĩ hòa vào như một bài ca khải hoàn.

Thùng! Tiếng trống vừa dứt, cả quãng trường im lặng như tờ, lộc cộc…lộc cộc… tiếng vó ngựa vang lên khiến cho chúng binh sĩ đứng nghiêm trang tách ra làm hai. Một hàng ngựa tiến vào, dẫn đầu là một nam tử còn trẻ, mặc áo giáp màu bạc, khuôn mặt lãnh đạm, mày kiếm nghiêm nghị - Tứ vương gia – Thượng Quan Khương. Bên trái hắn là một vị tướng quân to con, khuôn mặt hung dữ hưng những người trong doanh trại đều biết, hắn là một vị tướng quân tốt bụng. Bên phải Thượng Quan Khương là một cô gái mặc áo giáp màu đỏ rực, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, mái tóc đen nhánh được túm lại bằng dây da. Một cô gái làm gì ở đây??? Không sai! Đó chính là nhỏ. Mà ngạc nhiên là toàn bộ tướng sĩ không hó hé lấy nửa lời, ánh mắt lạnh của nhỏ quét tới đâu, người trong tầm mắt như là bị nhốt trong hầm băng ngàn năm – lạnh lẽo vô cùng.

1 năm qua, nhỏ đã chứng minh cho toàn bộ tướng sĩ ở đây thấy… nhỏ… không dễ chọc. Chưa tính “ám khí kì lạ” mà nhỏ mang theo.

Ai mà dám hỏi đã có ai trong doanh trại dám cãi lời chủ thượng chưa?

Nếu là trước kia, bọn lính nhất quyết không thì bây giờ lại gật đầu lia lịa mà trả lời “ Quân sư đấy”

Ngươi có tin được rằng một nữ nhân lại là người sáng tạo ra “ Hổ quyền”, có tin được nữ nhân kia là “ quân sư ” tài giỏi khiến cho quân đội Thượng Hoàng đánh đâu thắng đó, có tin được rằng “ Hậu doanh” nổi tiếng là do nhỏ huấn luyện… Chắc chắn là không

Nhưng một năm qua, bọn họ (tướng lĩnh) đã không còn không tin những điều ấy, bởi lẽ… người chứng kiến…chính là bọn họ.

- Ngày hôm nay, là ngày quyết định, chúng ta sẽ san bằng quân đội Phương quốc. _ tiếng nói hùng hồn của hắn vang lên, còn có thêm nội lực làm cho nó vang vẳng trong ta mỗi người đến 2 ba lần

- Ngày hôm nay chúng ta sẽ làm gì? _ Hắn hỏi lại, âm lượng tăng cao thêm một chút

- Đánh bại Phương Quốc…đánh bại Phương quốc_ tiếng nói của hàng vạn binh lính vang lên làm rung chuyển cả một vùng trời đất.

Chỉ một lát nữa thôi, họ làm cho cả đại lục nghiêng ngả khi san bằng một đội quân hùng hậu như Phương quốc. Và từ đây, cái tên của vị vương gia trẻ tuổi và vị quân sư tài hoa được ghi vào sử sách như để minh chứng cho một ký ức hào hùng.

------------ ta là phân cách tuyến ------------------------------------------

· Tuyết Hoa thành tri phủ huyện:

- Tiểu thư…tiểu…..thư…..cách….cách…của…_ một cô bé chỉ mới 13 – 14 tuổi hấp tấp chạy vào

- Liên nhi bình tĩnh nói cho ta xem nào _ nó nhàn nhã ngồi uống trà, tiện thể đưa cho cô bé tên Liên nhi một cốc trà.

- Tiểu thư là cách của tiểu thư khiến cho ruộng không còn bị cạn nữa. Năm nay bội thu gấp ba, gấp bốn lần năm trước khiến cho mọi người đều vui mừng. Lão gia cười đến mặt nở hoa luôn rồi kìa _ Liên nhi phấn khích

- Ừm! _ nó vẫn nhàn nhã thưởng thức trà

- Tiểu thư!!!_ Liên nhi hét lên

- Hử?_ nó nâng mắt đáp lại

- Người có nghe em nói ko vậy???_Liên nhi phồng miệng

- Có mà_ nó đáp lại

- Hừ… mà lão gia nói là Thừa tường đương triều sẽ đến đây đấy

- Kệ hắn_ nó nhởn nhơ đáp lại để Liên nhi tức đến nỗi mặt mày đỏ lên

- Trời ơi! Tiểu thư của tôi ơi, hắn là Nam Cung Thần đấy, là một trong tứ đại công tử của Thượng Hoàng quốc đấy_ đôi mắt của Liên nhi sáng lấp lánh

- Đó là việc của hắn_ nó lười biếng ngồi dậy, duỗi người rồi ra xích đu nằm đọc sách.

Đã 1 năm kể từ khi nó xuyên đến đây, nó có phụ thân, có mẫu thân và có một tỷ tỷ. Nó có…một gia đình nhưng nó rất nhớ Cô và nhỏ….

Kể đi cũng phải kể lại, từ ngày đến đây, nó chính thức trở thành sâu lười suốt ngày chỉ ăn với ngủ. Lâu lâu lại ngó qua công việc của phụ thân rồi thuận miệng nói vài cách. Tri thức không lồ của thế kỉ XXI từ lâu nó đã tiếp nhận không ít bây giờ vận dụng vài cái, thu lại thành công đến không ngờ.

- Muội muội_ một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Một cô gái mặc hoàng y bước vào, mái tóc búi lại đơn giản, khuôn mặt không phải là khuynh thành nhưng lại thập phần tao nhã chạy vội về phía nó.

- Tỷ!

- Tiểu Điệp, đi chơi đi_ cô gái kéo tay nó lắc lắc

- Thanh tỷ, người từ từ ta thay đồ đã chứ_ nó lắc đầu thở dài

- Được! được! muội mau lên a!

1 khắc sau, bước ra khỏi phòng là một vị nam tử vô cùng anh tuấn, thanh y khoát lên người “hắn” như để tô điểm thêm vẻ đẹp của mình. Thanh Thanh há hốc mồm

- Điệp….điệp….muội…muội_ tay run run khó tin chỉ vào nó

- Đi thôi, nó đáp lại, thuận thế ôm eo Thanh Thanh rồi phóng ra khỏi tường. Bao năm qua tuy không học đc võ công gì tốt nhưng đối với khinh công thì nó cực có thiên phú, phóng qua tường của Tri phủ huyện chỉ là chuyện bình thường.

- Điệp…

- Gọi ta là Ngạo_ nó cắt lời

- Ân! Ngạo chúng ta đi đâu???



- Tùy tỷ_ Thanh Thanh nghe thấy thế liền hớn hở oa lên rồi chạy khắp nơi làm nó đau đầu… bữa nay…về trễ rồi đây.

Đúng lúc đó, một hắc y nhân xuất hiện ngay bên cạnh nó

- Công tử, có người đến Nhã Các làm loạn _ tên hắc y nhân cung kính

- Cứ làm theo quy cũ, Diệt!_ nó nhàn nhã nói như thể kiểu câu ‘Hôm nay trời đẹp nhỉ?’

Tên hắc y nhân như thể đã quen rồi, hắn dạ vâng rồi nhanh chóng biến mất. Trong con ngươi đẹp lóe lên tia sáng lạnh… Hy… Băng… một chút nữa thôi… đợi ta một chút nữa thôi…



- Ngạo!_ tiếng nói của Thanh Thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, khuôn mặt trở lại vẻ lãnh đạm rồi cất bước đến chỗ của thiếu nữ mặc hoàng y