Lưu ly cung, máu… nhuộm đỏ! Màu đỏ kiều dã, màu đỏ yêu mị như loài hoa mạn đà la nơi vong xuyện địa ngục. Thi thể chất thành đống khiến người ta cảm thấy ghê rợn. Mấy canh giờ trước, nơi đây là cung điện xa hoa đẹp đẽ, còn bây giờ, không khác gì chốn địa ngục trần gian.
Thượng Quan Vân cùng đám sáu người Tử Hy đạp lên thi thể mà bước. Ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Quang Hạo trước mắt. Hắn (DQH) một thân đầu tóc rối bù, quan y rách nát vô cùng chật vật, nào đâu còn dáng Dương đại Tể Tướng cao cao tại thượng? Nữ quyến đã được binh lính mang ra ngoài, tất cả đều hoảng sợ, đêm nay chính là ác mộng, chính là địa ngục!!!
“ Dương Quang Hạo, trông người rất không được khỏe nhỉ!”, Thượng Quan Vân nhếch miệng cười, vô cùng khinh bỉ cùng mỉa mai. Dương Quang Hạo trừng mắt không can tâm, nhưng đột nhiên, hắn cười!
Dương Quang Hạo cười, thâm trầm cùng quỷ dị khiến người khác phải giật mình.
“ Hahaaa… hahaa…Thượng Quan Vân, ngươi nhưng mà nghĩ các ngươi thắng rồi sao? Không đâu, không đâu, hahaaaa… haaa… các ngươi vĩnh viễn không thể nào thắng được, hahaaa… bọn họ…”, hắn chưa dứt lời, một mũi tên từ ngoài điện phá không mà đến. Thương Quan Vân cùng sáu người Tử Hy giật mình, thầm kêu không ổn nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản được. Mũi tên xuyên qua cổ của Dương Quan Hạo, sâu đến tận gốc. Máu tươi trào ra cuốn lấy mũi tên, từng giọt, từng giọt thấm đẫm quan y của hắn.
Trên mặt của Dương Quan Hạo treo lên vẻ sợ hãi, hai mắt trợn trừng cùng miệng há lớn, vô cùng đáng sợ!
“ Người nào”, Tử Hy tức giận quát lên, phía ngoài điện, khoảng hai mươi hắc y nhân đạp không mà đến, võ công rõ ràng là nhị lưu cao thủ!
Tất cả mọi người treo lên vẻ phòng bị, quan sát đối thủ. Đám người hắc y nhân này vẻ mặt dữ tợn, trên người thoát ra huyết khí, rõ ràng là loại giết người đến không thể nào quen tay hơn. Tên thủ lĩnh khàn khàn phun ra một hiệu lệnh: SÁT!
Trong phút chốc, hắc y nhân như thủy triều đen lao đến, Lưu Ly điện một lần nữa hỗn loạn. Máu như mưa văng ra tứ phía nhưng không một ai quan tâm, chỉ có chiến ý, chỉ có điên cuồng tàn sát, điên cuồng chém giết.
Nửa canh giờ, bảy người Tử Hy chính là bước đi trên máu, những đóa hoa huyết vương vấn trên y phục, đẹp kinh người.
Thiên Băng thở dốc, khuôn mặt trắng bệch, máu từ cánh tay không ngừng chảy xuống, nàng dĩ nhiên bị thương không nhẹ. Thân hình Nguyệt Điệp hơi run rẩy, cánh tay áo trái đã bị cắt đi một mảnh, lộ ra da thịt trắng nỏn như tuyết. Tử Hy trầm mặt, không phản ứng nhìn đám hắc y nhân trước mắt, nàng lẳng lặng mà không để ý, cổ tay kia đã nhuốm đầy máu tươi… là máu của nàng. Từng giọt, từng giọt nở rộ dưới thảm máu của Lưu Ly Điện.
Thượng Quan Vân trầm mặt, trên người không ít vết thương, hoàng bào rực rỡ giờ đây nhuộm đẫm máu, máu của hắn, máu của kẻ bị hắn giết. Thượng Quan Khương bạch y cũng trở thành huyết y, khuôn mặt lộ vẻ rõ mệt mỏi, hiển nhiên là do dùng quá nhiều nội lực. Nam Cung Thần đứng bên cạnh Nguyệt Điệp, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng mà không lo cho vết chém kinh người trên cánh tay. Âu Dương Hàn Phong vẫn cầm đao, ngạo nghễ đứng đó, máu tươi như tôn lên vẻ thị huyết của hắn. Nhìn vết cắt trên cổ tay của Tử Hy, đồng tử hắn co rút lại, hắn tức giận!
Đám hắc y nhân lúc này cũng tổn thất nặng nề, hai mươi người, giờ còn ba. Hiển nhiên, không thể nào là đối thủ của bảy người Tử Hy trước mắt. Chợt! một tên biến mất, Thượng Quan Vân, Thiên Băng, Nguyệt Điệp cùng Tử Hy giật mình, đây không phải là…
Một tên khác lại lao nhanh vào Nam Cung Thần, đao trong tay lấy khí thế chém xuống vết thương trên cánh tay của hắn (NCT) nhưng Nguyệt Điệp bên cạnh nhanh chóng đẩy Nam Cung Thần sang một bên, tay phải cầm một thanh ngân đao, không hạ thủ phóng vào tử huyệt của tên trước mắt.
Nhanh! Độc! Chính xác! Ngân đao lao nhanh tới, cắm phập vào cổ của tên hắc y nhân. Hoa máu lại trào ra không ngừng, hắc y nhân, ngã xuống.
“ Cẩn thận!”, Tử Hy hét lên nhưng không kịp, một thanh đao đã kề vào cổ của Nguyệt Điệp.
Lưỡi đao sáng bóng, lạnh ngắt đặt trước cổ, Nguyệt Điệp chỉ thấy hô hấp một trận khó khăn. Tay nàng khẽ động, cánh tay áo bên phải rũ xuống, che đi bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt một thanh ngân đao khác, sắc bén đến đáng sợ.
Nếu mà người của thế giới các nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ kêu lên một trận kinh hô. Thanh ngân đao kia không cái khác, chính là dao phẫu thuật!
Nhưng mà không ngờ, hắc y nhân như biết trước được hành động của nàng, tay hắn khẽ dùng lực, như dễ dàng lấy đi một món đồ chơi, hắn cướp lấy thanh ngân đao trong tay nàng. Nguyệt Điệp giật mình, làm sao hắn lại biết được.
“ Nguyệt Điệp”, Nam Cung Thần hét lên
“ Đứng lại, nếu không, người đừng mong nàng sống sót”, tên hắc y nhân lạnh giọng quát lên.
“ Thả nàng ra!”, Tử Hy lạnh lùng lên tiếng, Thiên Băng đăng sau đã lo đến gấp không thở nổi, ngày cả Thượng Quan Vân cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hơi thở cuồng mãnh mà nguy hiểm khiến Nguyệt Điệp bỗng nhiên nhớ đến một người, ngay cả giọng nói ngông cuồng cũng giống hệt. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, nàng hốt hoảng kêu lên. Cái tên mà khiến Tử Hy, Thiên Băng cùng Thượng Quan Vân giật mình.
“ Hắc Báo!!!”