Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư

Chương 2-2: Thảm cảnh của Hea Mi [Thiên Băng]




Lúc rơi máy bay

Ùm! Nhỏ rơi thẳng xuống dòng song mà cảm thán, chẳng lẽ nơi máy bay đi qua cũng có chỗ như thế này?

Cố gắng bơi lên mặt nước thì nhỏ lại nghe được tiếng binh khí va chạm. Nhỏ đen mặt, đây là thời đại gì rồi mà còn đấu đao với kiếm? cho một phát súng không nhanh hơn à?

Bản thân là một chuyên gia về vũ khí, chỉ cần nghe tiếng va chạm, tiếng xé gió là nhỏ có thể nhận ra đây là đây là loại vũ khí gì.

Ngoi lên mặt nước, cảnh vật xa lạ khiến đầu óc nhỏ quay cuồng. Trên mặt đất là 2 phe đang đánh nhau, một bên mặc hắc y còn một bên mặt áo giáp. Thi thể chất đầy nhưng…nhưng… tại sạo họ lại mặt cổ trang???

Trí óc của một đứa nghiện xuyên không nhanh chóng phân tích. Haha cuối cùng nhỏ cũng xuyên không, nhỏ xuyên không rồi hahaha!!!!!!!

Bên hắc y nhân đang yếu thế, đột nhiên tên thủ lĩnh nhìn ra phía con sông, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy nhỏ đang bơi giữa dòng.

Vút_ khinh công lướt nhẹ trên mặt nước tiến về phía nhỏ, hắn muốn bắt nhỏ làm con tin!

Đang vui mừng khi mình xuyên không thì nhỏ cả kinh khi nghe tiếng xé gió. Quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen đang lao vút về phía mình. Khuôn mặt tuyệt không sợ hãi mà bình tĩnh đến lạ thường, cánh tay phải rút ra bên hông một khẩu M9F2 súng lục.

1s sau, chỉ nghe một tiếng Đoàng!!! Vang lên, mùi thuốc nổ quanh quẩn trong không khí.

Nhất thời xung quanh tĩnh lặng đến kì dị, ngay cả 2 phe đang đánh nhau cũng dừng lại.

Chỉ thấy … tên thủ lĩnh hắc y nhân trợn tròn mắt không hiểu vì sao mà mình chết, ở ngực trái là một lỗ đạn, máu tuốn xối xả.

Bùm!!! Cả thi thể theo dòng nước mà trôi đi. Nhỏ khinh thường, muốn ám toán nhỏ??? Mơ ngủ à? Ở tổ chức, nhỏ có lẽ chỉ đứng sau một người … là cô!!!

Đám sát thủ đỏ mắt nhìn thi thể của thủ lĩnh, quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt đầy cừu hận. Còn đám lính thừa dịp xông lên, tiêu diệt hết đám hắc y nhân còn lại.

Một tên hắc y chưa chịu thua, lao vút về phía nhỏ. Đoàng!!! Tiếng súng chói tai lại vang lên, chỉ thấy ở giữa mi tâm của tên hắc y là một lỗ đạn, máu tuôn không ngừng.

Nhỏ cười lạnh, tỉ lệ chính xác của nhỏ là 95%, có nghĩa là một viên đạn bắn ra, không chết … thì cũng tàn.

Với sự huấn luyện tàn khốc của tổ chức, nhỏ phải trải qua bao nhiêu bài kiểm tra mà ngay chính nhỏ cũng không nhớ, chỉ nhớ rằng, để có được ngày hôm nay, nhỏ đã dẫm đạp lên không biết bao nhiêu là xác người, tay không biết là đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, tâm không biết là đã lạnh đi biết bao nhiêu lần. Chỉ khi ở bên bạn bè của mình, nhỏ mới chính thật là nhỏ, nhỏ mới chính là một Thiên Băng nghịch ngợm chứ không phải là một Hea Mi khát máu….

Cuối cùng, đám hắc y nhân cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, nhỏ nặng nề bơi lên bờ. Đám lính trợn tròn mắt, vị tiểu thư này… ăn mặc thật là quái dị nha.

Nhìn biểu cảm của đám lính, khóe miệng nhỏ co rút dữ dội, hôm nay nhỏ mặc quần jean và áo thun cùng áo khoác da. Cười khổ, nhỏ xoay người bỏ đi.

- Cô nương thỉnh dừng bước!_ Một giọng nói vang lên khiến nhỏ dừng lại

Nhỏ quay đầu lại mà cảm thán, rốt cuộc là cổ đại rất có nhiều soái ca a!!!

- Cô nương đã giúp chúng ta giải vây, chúng ta nợ cô nương một ân tình_ tên tướng quân trẻ tuổi nói nhưng trên mặt hắn chẳng biểu cảm được cái gì gọi là cảm kích cả.

- Hừ!!!_ nhỏ hừ lạnh rồi quay đi, nhỏ ghét nhất là kiểu người tự cao tự đại như thế này.

- Cô nương, dừng bước, cuối cùng thì vũ khí của người là gì vậy???_ tên phó tướng kích động chạy đến, mới đặt tay lên vai nhỏ thì hắn chỉ thấy mình nhẹ bẫng và bay lên không.

RẦM!!! tên phó tướng được tiếp đất vô cùng “nhẹ nhàng,” chỉ nghe hắn hự một tiếng và phải nhờ tên lính bên cạnh đỡ dậy.

Cả đám lính trợn tròn mắt, nữ nhân này… quá cường hãn đi, quật ngã phó tướng của bọn họ mà không hề hấn gì.

Trong con ngươi đen nhánh của vị phó tướng trẻ lóe lên một tia kinh ngạc, đôi môi bạch ngân chỉ lạnh lùng phun ra một chữ “Đi”, cho dù tiếc nuối thứ vũ khí lợi hại kia thì đám lính cũng không dám trái lệnh chủ thượng, từ từ đi về phía doanh trại.

Nhỏ cũng chẳng nói gì, xách chiếc balo chứa đầy vũ khí “hàng khủng” của mình, nhỏ xoay người cất bước vào khu rừng.

1 canh giờ sau, nhỏ đi mãi, đi mãi, cuối cùng nhận ra một điều khiến nhỏ phải cười khổ, nhỏ… cư nhiên lạc đường. Khóe miệng co rút mãnh liệt… không có bản đồ thật là bất tiện nha!!!

Xoạt! một tiếng động vang lên khiến nhỏ cảnh giác. Khẩu M9F2 đã lên nòng và sẵn sàng, chỉ cần nhỏ bóp cò thì tên kia chắc chắc sẽ chầu diêm vương.

Nhưng khi lại gần, thì nhỏ mới phát hiện, người kia… cư nhiên là hắn_ tên tướng quân đáng ghét khi nãy.

- Này…ưm…ưm…_ mới nói được một chữ, hắn đã bịt miệng nhỏ

- Suỵt!!!_ Hắn ra hiệu, chấn tĩnh lại, nhỏ mới phát hiện, xung quanh đây bị bao vây không dưới…30 người.

Nhỏ trợn mắt, TMD, nhỏ vô tội a! (giết thủ lĩnh của người ta rồi nói vô tội… chắc chỉ có chị thôi! =.=)


Thế là nhỏ phải đi theo hắn, từ từ ra khỏi khu rừng. Khè! khè! Chợt nhận ra, có thứ gì đó đang bò lên chân mình, nhìn xuống dưới mới phát hiện ra… đó là một con rắn lục. Mặt nhỏ trắng bệch… nhỏ… không sợ trời…không sợ đất…không sợ pama…mà chỉ sợ… HWANG… và RẮN!!!

Cái gì gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng??? chính là trường hợp này đây!

Hắn đang đi đằng trước, chợt phát hiện người phía sau không di chuyển, nhíu mày, hắn quay đầu lại, chỉ thấy nữ nhân kia đang nhìn con rắn bò quanh chân mình, khuôn mặt trắng bệch. Trừng mắt, nữ nhân này quất ngã một tên phó tướng của hắn, bây giờ lại đi sợ một con rắn nho nhỏ là sao ???

Xoẹt!!! trường kiếm quét qua, con rắn đầu lìa khỏi cổ, nhỏ phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng hét. Từ từ bước qua xác của con rắn để đi về phía hắn.

Vút!!! Tiếng xé gió vang lên, trường kiếm trong tay hắn lao vút đi, lướt qua mặt nhỏ và đâm vào hắc y nhân ở đằng sau.

Nhỏ đen mặt, huhu! Số của nhỏ rất là “nhọ” nha, cư nhiên bị phát hiện rồi. Thế là tiếng súng, tiếng kiếm vang vọng khắp cả khu rừng.

1 khắc sau:

- hộc! Hộc!.... mệt chết người_ nhỏ thở hồng hộc ngồi xuống một thân cây.

Chết tiệt!!! mấy tên hắc y nhân này ỷ mình có khinh công cứ bay qua bay lại vèo vèo khiến nhỏ hoa cả mắt. Đúng là hại não mà!!! Hắn đứng bên cảnh, nhìn thẳng vào nhỏ…

- Tại sao cô lại ở đây?

- Tại sao tôi không thể ở đây?_ nhỏ quay lại trừng mắt

- Đây là khu rừng của quân đội…_ Hắn nhíu mày, cô ta muốn làm gì ở đây???

- Quân đội???_ nhỏ âm thầm thở dài, dân mù đường sợ nhất là đây

- Cô không phải người ở đây???

- Không!!!

Xoẹt!!! hắn kề thanh kiếm lên cổ của nhỏ, nhỏ trừng mắt. TMD, không phải cô vừa mới cứu hắn sao?

- Cô là người ở đâu? Ngạo Thương hay Phương Quốc?

- Hả?Ngạo Thương?Phương Quốc? là ở đâu?_Lục lọi lại trong trí nhớ của mình, chết tiệt cư nhiên mình xuyên qua đâu vậy hả trời???

- Đừng có giả bộ với ta, cho dù ngươi ở đâu, nếu có ý đồ với Thượng Hoàng quốc thì Thượng Quan Khương ta cũng giết không tha_ Hắn nguy hiểm cảnh báo

- Ách! Thượng Quan Khương? Vậy anh trai ngươi là Thượng Quan Vân???_ nhỏ nhảy dựng lên

- Ngươi biết hoàng huynh của ta???

- Biết, biết,biết!!! anh trai ngươi và ngươi đều có một cái bớt ở cánh tay trái không phải sao???_ nhỏ kích động

- Hừ! không được nói ra_ đây là chuyện chỉ có Hắn, Hoàng Huynh và nhũ mẫu biết được, nhũ mẫu đã quy thiên rồi, chẳng lẽ… hoàng huynh nói cho cô ta???

Còn nhỏ ở một bên cảm thán, Trái Đất thật là tròn. 2 năm trước, tên Thường Vân vốn là bạn tốt của các cô, bỗng dưng sau một cơn bất tỉnh thì lại bắt đầu nói nhố nhăng cái gì mà phạm thượng, cái gì mà chém đầu, cái gì mà tru di cửu tộc…. Sau một hồi Tiểu Hy tra khảo mới biết, hắn vốn không phải Thường Vân mà là Thượng Quan Vân, là hoàng thượng của Thượng Hoàng Quốc, do một lần bị ám sát mới xuyên đến đây. Trùng hợp là đúng vào ngày hôm đó, Thường Vân đang leo núi thì bị trượt chân rơi xuống, may mà chỉ bất tỉnh nhưng lại hôn mê đến nửa năm. Nên các cô suy đoán rằng Thường Vân đã xuyên qua tên hoàng thượng Thương Quan Vân xấu số mất rồi, hại các cô phải tốn thêm công sức để đào tạo lại tên hoàng thượng cứng đầu kia, haizzz…. Thật là mệt.
~~~ hồi tưởng kế thúc ~~~~



- Hừ ngươi tên gì? _ hắn quay đầu

- He… à không, Thiên Băng_ do dự một lúc, nhỏ mới nói ra tên thật của mình

- Theo ta_ hắn cất bước

- Đi đâu???_ chẳng lẽ… hắn muốn giết người diệt khẩu… Không! Nêu giết thì hắn đã giết rồi, còn hỏi ý kiến nhỏ làm gì nữa???

Hay… hay hắn mang nhỏ về làm quân kỹ ( em xỉu >_<)… Ở cổ đại có loại hình này mak… NND, nếu hắn dám làm vậy thì nhỏ sẽ một phát súng giết chết hắn…

Nhìn thấu hết suy nghĩ đang rõ rành rành trên khuôn mặt nhỏ, mặt hắn cũng đen lại, con nhỏ này … muốn chết ???

- Ngươi không muốn gặp Hoàng huynh?_ Hắn gằn giọng

- Ách! Tất nhiên là có _ thu hồi tất cả suy nghĩ của mình, nhỏ cười trừ rồi cất bước phía sau hắn

1 khắc sau, 2 người đứng trước một quân doanh rộng lớn

- Tướng quân…này..? _ tên lính canh thấy nàng mà đứng hình

- Cấp cho nàng một lều! _ nói rồi hắn quay đi nhưng chưa kịp thì..

- nè! Nè! Vân đâu???

- bây giờ chưa về được?_hắn trầm mặt.

Vân? Nàng lại gọi tên hoàng huynh thân thiết như vậy? trong lòng không tự chủ mà nổi lên một cảm giác khó chịu… Khó chịu ??? Gặp quỷ, hắn hôm nay bị sao vậy

- Tại sao?_ nhỏ cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn

- Phương Quốc đang lăm le ở biên giới, hẳn là có mục đích ta không thể về được_ nói rồi hắn quay đầu bỏ đi

- Nga! Biết rồi_ nói rồi nhỏ xoay người đi theo tên lính canh.

Cuộc sống trong quân trại của Hea Mi bắt đầu.