Chương 12:
Thượng
Quan năm thứ hai mươi tám, Thượng Hoàng quốc bình trị nhân dân ấm no, dẹp yên
loạn lạc nơi Phương Quốc.
Sáng sớm,
Thái Dương đã thức tỉnh làm cả một vùng trời ngập tràn nắng nhẹ. Cái thứ màu đỏ
yêu diễm, mĩ lệ toát ra như được ai cố tình vấy lên càn làm cho khung cảnh trở
nên phong tình vạn chủng. Đường ngoài phố xá sớm đã tấp nập, náo nhiệt bởi
tiếng rao hàng, những tiểu lâu cũng đã đông nghẹt người. Mà nói đến cái nơi bát
quát nhiều nhất cũng chính là tiểu lâu.
-
Này này, các
ngươi có biết không, hôm nay đoàn quân của Tứ vương gia sẽ trở về đó_ một tên
cầm đùi gà quơ quơ
-
Chuyện đó ta biết
rồi, hơn nữa đoàn quân của Tể tướng cùng với Hàn Vương cũng sẽ trở về vào hôm
nay_ một tên cũng chen chen nói
Tên khác ném cho cả hai một ánh mắt khinh bỉ
-
Bây giờ các ngươi
mới biết chuyện đó hả? Ta còn nghe nói đoàn quân của ba người sẽ cùng trở về
cùng nhau
-
Này, sao ngươi
biết_ hai tên còn lại nghi hoặc hỏi
-
Hừ, đệ đệ của bạn
của đại ca của bạn của caca ta có quen một tên lính, là hắn nói thế. Ngươi cũng
chưa biết đâu, hôm nay vị quân sư thiên tài ấy cũng xuất hiện, nghe nói là một
mĩ nhân phong hoa tuyết nguyệt, đa tài đa diện…._ hắn thao thao bất tuyệt không
biết chán khiến người trong tiểu lâu xúm vào nghe lỏm. Cái tiểu lâu ấy bỗng
chốc ồn ào náo nhiệt hơn cả bình thường.
Mà ở
bên trong góc tối, hai người nhàn nhã ăn cơm nhưng cũng không quên hóng chuyện
-
Khi nào đệ đệ về
a~_ nam nhân mặc thanh y than thở
-
Công tử, vương
gia sẽ nhanh trở về thôi_ nam tử bên cạnh cung kính trả lời. Đây không ai khác
chính là Thượng Quan Vân và nam tử bên cạnh là chính hoàng kì Phạm Tôn
-
Đi, trở về thôi_
Thượng Quan Vân nóng lòng muốn gặp lại vị đệ đệ và caca của mình
-
Vâng_ Phạm Tôn
cung kính.
Cùng
lúc đó, trên con đường lớn gần kinh đô, cả đoàn người cả người lẫn ngựa hung
dũng diễu hành thành một con đường dài. Đội quân cầm trên tay cây cờ của Thượng
Hoàng quốc thêu hình con đại bàng . Ba người Nam Cung Thần, Thượng Quan Khương
cùng Âu Dương Hàn Phong dẫn đầu cưỡi ba con hắc mã còn Tử Hy, Thiên Băng và
Nguyệt Điệp ngồi trong xe ngựa. Cô tức tối nghiến răng nghiến lợi, cô cũng muốn
được cưỡi ngựa nhưng ba tên kia lại bảo nhờ cô chăm sóc Thiên Băng. Kháo, có
Nguyệt Điệp ở đây thì cần gì cô chăm sóc chứ, cơ bản mọi việc chưa đến tay cô
đã bị nó làm hết. Thiên Băng nở nụ cười yếu ớt, vết thương của nhỏ không đến
mức làm quá lên như vậy nhưng mà tên Thượng Quan Khương kia lại nhất quyết bắt
nhỏ nghỉ ngơi trong đây. Trong lòng Thiên Băng bỗng nhiên chảy qua một dòng
nước ấm mà ngay cả nhỏ cũng không thể phát hiện được. Nguyệt Điệp ngơ ngác nhìn
quãng đường đang đi đến thất thần, vừa rồi lúc chuẩn bị xuất phát cái tên Nam
Cung Thần kia bỗng dưng lại trở nên ôn nhu chăm sóc nó khiến nó sửng sốt bây
giờ nghĩ đi nghĩ lại đến nhức óc mà nó vẫn chẳng hiểu tại sao hắn lại làm như
vậy?
-
Tiểu Điệp, tiểu
Điệp_ Thiên Băng khều khều gọi nó
-
Hơ, hả, sao vậy
Băng Băng_ nó giật mình, cảm thấy không ổn chút nào, tại sao lại lơ đãng đến
mức này chứ
-
Cậu bị sao vậy?_
Thiên Băng nhíu mày, cái trạng thái đơ đơ đẫn đẫn của Tiểu Điệp không hay chút
nào
-
Ách, không có gì,
không có gì_ Nguyệt Điệp chối bay, được rồi, cứ cho là nó suy nghĩ nhiều đi
-
Phải không?_
Thiên Băng nâng mi
-
Phải_ Nguyệt Điệp
quyết định giấu đi chuyện này. Đùa à, nếu mà nói ra sẽ bị cười cho thúi mũi mất
-
Ai nha nha, vậy
mà mình cứ tưởng người nào đó còn đang thất thần về chuyện thừa tướng đây,
aizz_ Thiên Băng thở dài, nhỏ mới là không tin không có chuyện gì sảy ra, cũng
may sáng sớm hôm nay nhỏ mới nhìn thấy một cảnh vô cùng hay ho.
-
Cậu…cậu…cậu…_
Nguyệt Điệp trừng mắt, không phải chứ? Nhỏ đã thấy cảnh sáng nay??? Trên khuôn
mặt nhỏ nhắn lộ ra một tầng đỏ ửng mà hai cái tai nhỏ cũng đã nóng hết lên rồi,
dễ thương kinh người
-
Hahahaaa…. Nguyệt
Điệp, biểu tình xấu hổ của cậu cư nhiên dễ thương như vậy_ Thiên Băng không
khách khí cười to, nếu cái cảnh này mà chụp được lại thì đám anh em trong hắc đạo
không biết sẽ có cái biểu tình gì, đây là thần y lãnh đạm ư???
-
Uy, Tiểu Hy, nhìn
này nhìn này, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta đang ‘tức giận’_ Thiên Băng đùa dai kéo
kéo áo của Tử Hy
-
Mắt mù cũng thấy,
người ta là đang xấu hổ_ câu nói đùa thoát ra khiến cho Thiên Băng sửng sốt,
cho dù nhỏ kéo Tiểu Hy vào cuộc nhưng nhỏ cũng không ngờ Tiểu Hy sẽ giúp mình. Trong
nhất thời không để ý hình tượng mà lăn ra cười
-
Oa…hahahaaaa….hahahaaaa…
Hy…Hy cũng vậy hahahaaaa… Tiểu Nguyệt…hahahaaaaa
-
Cậu im đi_ Nó xấu
hổ hét lên, mặt lúc này đã đỏ như trái cà chua chin
-
Băng, được rồi,
người ta đã xấu hổ đến mức sắp xỉu rồi kìa, đợi đến khi thừa tướng trách tội
chúng ta không gánh nổi_ người nào đó không để vẻ ngạc nhiên của hai người kia
vào mắt, tiếp tục đùa cợt
-
Hy…cậu…hahahaaa_
Thiên Băng ngã lăn ra cười không ngừng mà Nguyệt Điệp lúc này chính là muốn đào
một cái lỗ mà chui xuống, xấu hổ chết mất
Bên trong xe không khí vô cùng nào nhiệt mà bên ngoài
cũng vậy. Thượng Quan Khương ném cho Nam Cung Thần một ánh mắt đầy ẩn ý, khóe
miệng nở một nụ cười giễu cợt nhưng mà Nam Cung Thần không để ý, khóe miệng của
y nở một nụ cười rực rỡ. Cả ba nàng không hề hạ thấp thanh âm cho nên đối với
nhĩ lực cực tốt của bọn họ đều nghe hết
-
Ai nha, thừa
tướng đại nhân để ý nhị tiểu thư của Tuyết hoa thành tri phủ hả?_ Thượng Quan
Khương cười vô sỉ
-
Aiz, vậy không
biết là ai để y quân sư cô nương vậy ta_ Hồ ly nào đó cười trơ tráo, muốn chọc
hắn? Tám trăm năm sau may ra còn cơ hội
-
…_ Âu Dương Hàn
Phong giữ vững phong thái trầm mặt nhưng đối với chuyện này cũng không để ngoài
tai mà nghe một chút.
Một
đường đến kinh thành không buồn chán mà lại náo nhiệt kinh người, một đường đi
đến hoàng cung dưới sự chào đón của nhân dân. Và từ đây, bánh xe vận mệnh bắt
đầu luân chuyển, những ám toán, mưu mô, thủ đoạn chằng chịt đầy rẫy và bí mật
cũng không ngừng xuất hiện.