Truyền Kiếm

Chương 89: Chương 85: Không đề!\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 85: Không đề!
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
“Nghê huynh! Ngươi làm gì vậy? Sao lại chỉ cho chúng ta vướng phải trận pháp như vậy?”. Tiếng hét phẫn nộ của đại đệ tử Trường xuân cốc vang lên trong sương mù.
Âm thanh đắc ý của Nghê Hướng Phi vọng từ xa lại: “Tất nhiên là phải dẫn các ngươi vào trận, nếu không thì ta bày ra Vân sát đại trận này để làm cái gì?”.
Chuyện đã đến giờ phút này, nếu những người khác còn không hiểu Nghê Hướng Phi có ý định gì thì chẳng phải đã sống uổng vài chục năm rồi sao.
“Nghê Hướng Phi! Ngươi muốn ăn hết cả Dược viên mà không sợ phình bụng chết sao? Dù sao các ngươi chỉ có năm người, có thêm Vân Sát đại trận thì sao? Nếu thức thời thì lập tức thu lại kiếm trận, chúng ta cũng coi như chưa có chuyện gì đã xảy ra!”. Đệ tử Trường xuân cốc lớn tiếng gầm lên.
“Ha ha ha, chúng ta đã dám bày ra kiếm trận làm khó dễ các ngươi thì tất nhiên là đã nắm chắc vạn phần. Ngươi không biết là kiếm khí vận chuyển trong cơ thể không còn chút sức lực nào hay sao?”. Thanh âm của Nghê Hướng Phi lộ ra vẻ đắc ý.
Mọi người bên trong trân đều biến sắc, lập tức vận hành kiếm khí để cảm nhận. Quả nhiên ai cũng thấy kiếm khí chậm hẳn, chúng giống như là người đang say rượu, chỉ lững lờ trôi trong kinh mạch không thể thúc giục được.
“Nghệ Hướng Phi! Ngươi dám hạ độc ở trong đan dược!”.

“Không phải các ngươi cũng uống vào sao? Tại sao lại không có chuyện gì?”.
Nghê Hướng Phi lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi nói sai rồi, năm lọ linh đan lúc trước đều không có vấn đề gì cả, ta chỉ bỏ thêm chút Túy Mê Tán vào lọ linh đan cuối cùng. Hiện tại dược lực của Túy Mê Tán đã xâm nhập vào kiếm khí các ngươi. Bọn ngươi chỉ có thể phát huy nhiều nhất được ba thành thực lực, cho dù các ngươi có nhiều người gấp đôi thì sao?”.
“Nghê Hướng Phi! Ngươi thật vô sỉ!”.
“Vân kiếm môn các ngươi làm như thế không sợ sau này bị lộ thì tất cả đồng đạo trong thiên hạ sẽ hỏi tội sao hả?”
Đông đảo Linh kiếm sư thi nhau quát mắng, nhưng Nghê Hướng Phi lại hắc hắc cười lạnh: “Nơi này là Đầm lầy mê vụ, chỉ cần xử lý sạch sẽ một chút thì ai biết được các ngươi chết như thế nào?”.
“Bốn vị sư đệ, động thủ đi! Đúng rồi, đừng giết năm tên đệ tử của Băng nguyệt cung vội, nguyên âm của mấy ả không kém gì so với Bồi khí đan cực phẩm đâu.”
“Ha ha, Đại sư huynh yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ hết lòng yêu thương các vị sư muội Băng Nguyệt cung.”
Lời vừa dứt, một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên, một gã Linh Kiếm Sư bị trúng đòn.
Trong màn sương xám giơ tay lên không thấy năm ngón, mà trong sương mù xám xịt này lại ẩn chứa sức mạnh âm hàn địa sát nên linh thức của Linh Kiếm Sư vốn không thể nào ly thể. Nếu cố phóng xuất linh thức tất sẽ bị âm khí địa sát ô nhiễm cho nên không ai có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Sư muội!”
“Sư tỷ!”
Tô Tử Tùng dỏng tai lên nghe xem có tiếng hô hoán của chúng nữ hay không, nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu của mọi người xung quanh mà không nhìn thấy điều gì. Màn sương xám này không chỉ cản trở tầm mắt lẫn linh thức cảm ứng của thị mà còn khiến cho các giác quan cũng bị ảnh hưởng lớn.
Mộ Thanh Thanh còn chưa tu luyện thành công bản mệnh kiếm khí nên bị dược lực Túy Tâm Tán gây ảnh hưởng nặng nhất, kiếm khí trong cơ thể dường như mất đi khống chế, thân thể trở nên mềm nhũn, không thể đề khí lực được.
Trong màn sương xám, một ánh mắt tham lam đang nhìn thẳng vào nàng. Một thân ảnh lặng lẽ bước tới vị trí cách lưng nàng có ba thước mà Mộ Thanh Thanh vẫn không hề cảm thấy gì cả.

Gã nọ là một đệ tử kiếm mạch sơ kỳ của Vân Kiếm môn. Bọn chúng đã chia nhau năm đệ tử Băng Nguyệt cung theo thực lực từ cao đến thấp, Mộ Thanh Thanh thực lực yếu nhất nên dĩ nhiên là phần của gã.
Dùng linh nhãn bí truyền của Kiếm môn nhìn vào thân thể uyển chuyển của người thiếu nữ trước mặt. Người nọ nuốt nước bọt một cái rồi đưa một tay sờ sờ cái mũ rộng trên đầu. Nhưng tay của gã còn chưa chạm tới mục tiêu thì đã bị một cánh tay khác từ phía sau vươn tới, chụp lấy cổ của gã.
Sắc mặt người nọ lập tức đại biến, nhưng còn chưa kịp kêu tiếng nào đã cảm thấy cổ mình bị siết chặt, linh thức chìm vào trong bóng tối vô biên.
Dù không thể nhìn thấy được nhưng cũng vẫn có thể nghe thấy những động tĩnh trong khoảng cách rất gần sau lưng, Mộ Thanh Thanh biến sắc, cảnh giác xoay người bạt ngang linh kiếm.
Đang…
Linh kiếm tựa như chém phải vật gì bằng thép, sau đó cổ tay liền cảm thấy bị siết chặt, hóa ra đã bị người khác nắm lấy!
Thiếu chút nữa Mộ Thanh Thanh đã kêu lên thành tiếng, nhưng một giọng nói vang đến làm nàng bình tĩnh lại.
“Đừng động đậy, là ta.” Đây đúng là giọng nói của Mạc Vấn.
Mộ Thanh Thanh nhẹ nhàng thở hắt ra, không hiểu vì sao, vừa nghe thấy giọng nói này thì trong lòng nàng đã dậy lên một cảm giác cực kỳ bình yên. Cổ tay nàng tuy bị đối phương chụp lấy nhưng lại có một cảm giác đặc biệt an toàn, rất thân thiết, rất ấm áp, tựa như đã từng quen biết.
“Ở yên tại đây đừng nhúc nhích.”
Mạc Vấn siết nhẹ tay Mộ Thanh Thanh một cái rồi buông ra, kiếm thức của hắn trong Vân Sát đại trận vẫn không hề mảy may bị ảnh hưởng, có thể nói là toàn bộ đại trận đều nằm trong phạm vi giám sát và điều khiển của hắn.
Năm gã đệ tử Vân Kiếm môn đi xuyên qua trận như thợ săn vây giết con mồi đã ở trong lồng. Túy Tâm Tán vốn được các Linh Kiếm Sư sử dụng để áp chế thương thế do luyện công tẩu hỏa nhập ma hoặc bị kiếm khí khác loại nhập vào cơ thể chạy loạn, nhưng bây giờ lại biến thành bùa đòi mạng (thôi mệnh phùđa số Linh Kiếm Sư.
Chỉ sau hơn mười nhịp thở ngắn ngủi, đã có bảy người bị chém chết tại chỗ mà hoàn toàn không thể nào phản kháng, chỉ còn lại tên Linh Kiếm Sư kiếm mạch hậu kỳ Vân Kiếm môn tên Thẩm Hướng Phong đang đánh cho một tên Linh Kiếm Sư kiếm mạch hậu kỳ phải tận lực chống đỡ, tình thế đã cực kỳ nguy ngập, chẳng mấy chốc mà thảm bại đến nơi.

Mạc Vấn thoáng chút do dự, liệu có nên cứu hay không, dù sao hắn cũng không phải kẻ máu lạnh, huống hồ đối phương cũng không thù không oán với mình, cũng chỉ coi như là tiện tay cứu giúp chút thôi.
Tiểu kiếm màu vàng từ trong thức hải bắn ra, như một vệt sáng nhanh chóng lao thẳng vào trong đầu tên đệ tử kiếm mạch hậu kỳ Vân Kiếm môn kia.
“A!” Thẩm Hướng Phong kêu thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu, nguyên linh bị Mạc Vấn đánh trúng lập tức trọng thương.
Tên Linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ sửng sốt một chút, nhưng một kiếm chém ra không chút chần chờ, kiếm quang không tốn chút sức nào chẻ đôi thân thể Thẩm Hướng Phong. Tên Linh kiếm sư kia trở nên ngây ngốc một lúc, tất nhiên là gã không ngờ được việc dễ dàng chém giết đối phương như vậy. Nhưng gã cũng không ngu ngốc, trong đầu chợt hiểu được đã có cao nhân tương trợ.
“Ai đó?”.
Nghê Hướng Phi quá sợ hãi, vốn tưởng rằng đã bố trí mọi chuyển ổn thỏa như vậy lại xuất hiện biến cố! Linh thức cảm ứng được một cơn sóng tinh thần khủng bố hiện lên rồi biến mất, làm cho linh hồn của y trở nên run rẩy.
Tiếp theo một âm thanh đổ vỡ vang lên, sát khí đang bao phủ trong trong sơn cốc mây mù nhanh chóng tiêu tán. Cuối cùng trận bàn trong tay y vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Nghệ Hướng Phi cực kỳ sợ hãi, với tư cách là người khống chế Vân sát đại trận, tự nhiên y biết rõ những nơi bố trí kiếm phù trận đã bị người khác phá hủy hoàn toàn! Thực lực này là cấp bậc nào cơ chứ? Tuy rằng Vân sát đại trận chỉ là một pháp trận nhất giai trung phẩm, nhưng nó có điểm đặc biệt là có thể ảnh hưởng lớn tới linh thức của Linh kiếm sư, cho dù là Linh Kiếm sư Kiếm mạch viên mãn cũng không cách nào phóng xuất linh thức ra khỏi thân thể bao xa, càng không nói đến việc tìm được vị trí chính xác của Trận phù.
Nhưng chuyện xảy ra bảo cho y biết chuyện đó là sự thật, có người không bị ảnh hưởng bởi trận pháp đã đến chính xác nơi trận phù thứ nhất để phá hủy! Có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là một gã Linh kiếm sư Kiếm mạch đại viên mãn tinh thông trận pháp, thậm chí…
Nghệ Hướng Phi không dám nghĩ tới nữa, y biết rõ lúc này đã thảm bại.
Mây mù hoàn toàn tan đi, cảnh vật trong sơn cốc hiện lên một lần nữa, ban đầu hơn hai mươi tên Linh kiếm sư mà lúc này chỉ còn lại mười người, hơn mười cỗ thi thể nằm rải rác khắp nơi trong sơn cốc.
Đồng tử Nghệ Hướng Phi co rút lại, nhìn chằm chằm vào người đã làm lên tất cả chuyện này. Y dằn lòng áp chế nội tâm đang sợ hãi hỏi: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”.
Mạc Vấn nhìn y khá thờ ơ: “Giải dược.”
Cách đó không xa là hai gã Vân kiếm môn Kiếm mạch trung kỳ đang liếc nhìn nhau, bọn hắn cũng vì việc Vân sát đại trận bị phá nát làm cho kinh sợ, nhưng Nghệ Hướng Phi lại không cảm nhận được. Trong mắt một tên đệ tử hiện lên vẻ tàn khốc, thừa dịp Mạc Vấn đang chú ý đến Nghệ Hướng Phi bỗng nhảy lên cao, chém một kiếm về phía Mạc Vấn, màu sắc kiếm quang đen nhánh ẩn chứa Âm sát thi khí nồng đậm.
Thân hình của Mạc Vấn không nhúc nhích chút nào, hắn vung tay ra một trảo, kiếm khí Vân Sát của tên đệ tử kia mới chém ra lập tức bị tiêu tán. Một cánh tay của Mạc Vấn lại khẽ rung lên, chém ra một đạo kiếm khí Vân Vũ thuần khiết, đây chính là chiêu thứ ba Dung Vân Hóa Vũ của kiếm quyết Đại Vân Vũ.
Ánh mắt của tên đệ tử có trình độ Kiếm mạch trung kỳ kia chỉ kịp lộ ra một tia hoảng hốt, cả người của gã đã bị bao phủ trong màn kiếm quang rồi, linh quang hộ thể của gã bị sụp đổ trong tức khắc, tiếp đó toàn bộ cơ thể gã đã bị biến thành một đống thịt bầy nhầy.
Một tên đê tử của Vân Kiếm Môn khác cũng có trình độ Kiếm mạch trung kỳ cảm thấy giật nảy mình, gã ta lập tức bỏ ngay cái ý định muốn tập kích đang ở trong đầu. Vào lúc này cho dù gã có ngu ngốc đến mấy thì cũng nhận ra được kẻ trước mắt kia là người không thể động vào được. Người mà chỉ dùng tay không đã phá vỡ được kiếm quang của Linh Kiếm sư Kiếm mạch trung kỳ, cái này chỉ nghe qua thôi đã rợn hết cả người rồi ! Gã biết rõ hôm nay lâm vào cảnh gạch đá gặp phải thiết bảng rồi ! Gã ta thoáng liếc về phía Nghê Hướng Phi ở đằng xa rồi hai chân khẽ động đậy, tháo chạy ra ngoài cốc . Dù cho tên kia có là sư huynh đồng môn thì gã cũng phải làm như vậy thôi !

Nhưng mà hắn ta chưa kịp chạy được ra ngoài sơn cốc thì đã bị hai bóng người chặn lại, đó chính là Tô Tử Tùng cùng với tên cái tên tán tu có Kiếm mạch hậu kỳ đã may mắn là người duy nhất còn sống sót kia. Hai người này đều là Kiếm mạch hậu kỳ, tuy rằng đã bị Túy Mê tán làm cho sức mạnh giờ chỉ còn không tới ba phần, nhưng mà cùng nhau liên thủ để đối phó với một tên Kiếm mạch trung kỳ thì vẫn là dư sức. Bởi vậy cho nên chỉ một thời gian rất nhanh sau đó, gã định bỏ chạy kia đã hét lên một tiếng thảm thiết, gã đã bị hai người dùng kiếm chém chết.
Nhìn thấy toàn bộ các sư đệ đồng môn đều đã chết hết, Nghê Hướng Phi thấy rõ tim mình đang đập thình thịch, cổ họng y khát khô, nhưng mà lúc này y thị không dám có bất kỳ một cử động nào cả, bởi vì toàn thân y đang bị một cỗ khí tức cực kì kinh khủng bao phủ, linh thức chấn động phát ra từ cỗ khí tức kia thật là mạnh mẽ to lớn đến phát sợ, linh kiếm sư ở trình độ Kiếm mạch không thể nào có khả năng phát ra cỗ khí như vậy !
"Tại hạ có mắt như mù, đã mạo phạm, kính xin các hạ thứ tội." Nghê Hướng Phi đau khổ mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cầu khẩn.
"Giải dược." Mạc Vấn lạnh lùng nói.
Nghê Hướng Phi nuốt nước bọt: "Túy Mê Tán chỉ là một loại Linh Dược phụ trợ, không cần giải dược, mười hai canh giờ sau sẽ tự mất tác dụng."
Mạc Vấn nhìn về phía đám người Tô Tử Tùng thì thấy mọi người đều gật đầu mới yên lòng.
"Các hạ, chư vị sư tỷ Băng Nguyệt cung đều được bình yên vô sự, còn bốn vị sư đệ của ta thì đã chết, đủ để tạ tội rồi, kính xin các hạ cho ta một con đường sống, ta cam đoan chuyện hôm nay tuyệt đối không để lộ ra ngoài!" Nghê Hướng Phi nói, giọng cầu khẩn.
Mạc Vấn lẳng lặng nhìn y, chậm rãi nói: "Ta đã giết bốn vị sư đệ của ngươi, ngươi không hận ta sao?"
Nghê Hướng Phi vội vàng lắc đầu: "Tại hạ nào dám? Đều là do sư huynh đệ chúng ta bị ma xui quỷ khiến, chết chưa hết tội! Ở đây còn có một ít Linh Dược, dâng hết cho các hạ xem như bồi thường."
Nói xong, Nghê Hướng Phi lấy trong kiếm nang ra tất cả những hộp ngọc đựng linh dược mà y có để trên mặt đất, sau đó nhìn qua Mạc Vấn với vẻ mặt hi vọng.
Mạc Vấn liếc qua mấy chục ngọc hộp trên mặt đất, nhẹ gật đầu: "Ngươi đi đi."
Nghê Hướng Phi trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bèn rời khỏi sơn cốc. Nhưng lúc y vừa lướt qua, hai mắt Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện kim quang, hắn phóng một luồng kiếm thức vào huyệt thức hải của Nghê Hướng Phi.
"Ah!" Nghê Hướng Phi kêu thảm một tiếng, ôm đầu bổ nhào xuống mặt đất rồi lồm cồm bò dậy, sau đó ngẩng đầu lên. Y trợn cặp mắt dữ tợn nhìn Mạc Vấn rồi quát: "Ngươi nói không giữ lời!"
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn y, một ngón tay bắn ra tiếp một đạo kiếm khí lăng lệ. Đạo kiếm khí này hướng thằng về phía đầu Nghê Hướng Phi.
Nghê Hướng Phi thân thể run rẩy hai lượt, co quắp ngã xuống đất như con chó sắp chết, một kiếm phù đen nhánh dài ba thốn từ lòng bàn tay y rơi xuống, bên trong ẩn chứa một lực lượng khổng lồ làm kinh sợ lòng người…