Truyền Kiếm

Chương 74: Chương 70: Chiến trường thượng cổ.\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 70: Chiến trường thượng cổ.
Dịch giả: Shiningstar193
Biên tập: 123456vn
"Hì hì." nữ tử che miệng cười tao nhã, rồi đứng lên, bó lại những sợi tóc tản mác cười nói: "Ngươi thử đoán xem?"
"Đây là Tứ Linh đồ, ngươi hẳn là Tứ Linh Chi Nhất?" Mạc Vấn trầm giọng nói.
"Ha ha, hảo tiểu tử thông minh lắm, không sai, ta chính là Tứ Linh Chi Nhất." Nữ tử cười gật gật đầu, trên khuôn mặt vẫn tiếp tục biểu diễn trò quỷ mị, cái dáng điệu mềm mại đáng yêu hấp dẫn vẫn thủy chung như cũ.
"Tiểu tử kia, thân thể của người có điểm cổ quái, hơn nữa khí tức của ngươi vạn phần có điều không thích hợp."
Tuy rằng nữ tử kia vừa cười vừa nói, nhưng Mạc Vấn cảm giác rõ ràng được trong giọng nói có kèm theo sát ý lạnh lẽo.
"Không thích hợp hả?" Mạc vấn nhìn nàng nói.
Mạc Vấn chau mày, không thèm để ý tới sát ý của nữ tử phóng ra, Tứ Linh đồ này là vật có liên quan tới huyết mạch Mạc gia nên tự nhiên không thể phệ chủ. Hắn lâm vào trầm tư chính là do lời nói vừa rồi của nữ tử kia, khí tức của hắn có điều không thích hợp, như vậy cũng chỉ có một cách giải thích mà thôi.
"Ngươi hẳn là yêu hồn?" Mạc Vấn nhìn nàng nói.
"Cái gì hả? Yêu hồn ư? Khó nghe quá đi, người ta hiện tại là Kiếm Linh." Nữ tử oán trách liếc mắt nhìn hắn, quyến rũ vô cùng.
"Đúng là kỳ quái, Mạc gia các ngươi từ khi nào bắt đầu tu luyện pháp quyết Kiếm Linh của ngày xưa, chẳng lẽ bên ngoài vừa có sự biến động căn bản hả?" Khuôn mặt nữ tử tỏ ra nghi hoặc đánh giá Mạc Vấn, tự sâu trong ánh mắt thanh quang trôi nổi, tựa hồ hoàn toàn nhìn thấu thân thể Mạc Vẫn.
"Cũng không đúng, ngươi tu luyện cũng không phải là pháp quyết Linh Kiếm cổ xưa: Uẩn Linh pháp quyết. Hứ, lấy thân làm kiếm thể, lấy linh hồn làm kiếm linh, hóa thân chính mình luyện thành một thanh kiếm! Ai lớn mật quyết đoán thay đổi thể chất cho ngươi? Làm cho kinh mạch toàn thân ngươi linh chất hóa trọn vẹn!"
Trên khuôn mặt của nữ tử lộ ra một tia ngưng trọng hiếm thấy, nhìn Mạc Vấn từ trên xuống dưới ánh mắt lóe ra không ngừng.

Mạc Vấn bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn đến đây không phải để tiêu khiển nên liền mở miệng nói: "Ngươi là Tứ Linh Chi Nhất, hẳn là có bộ kiếm quyết truyền thừa chứ? Ta tới đây là muốn được truyền thừa lại bộ kiếm quyết đó."
"Đúng vậy, ta nắm giữ bộ kiếm quyết, nhưng tứ bộ kiếm quyết người muốn học hệ nào?" Nữ tử chợt thu hồi lại nét tươi cười để giải quyết công việc chung.
"Ta muốn học hết." Mạc Vẫn nói.
"Học hết hả?" Nữ tử kinh ngạc, một lần nữa đánh giá lại hắn, trong mắt lộ ra một tia cổ quái : "Ngươi muốn học toàn bộ ngũ hành?"
"Không thể sao?" Mạc Vấn hỏi lại.
Nữ tử cười khanh khách : "Đương nhiên là có thể, ta sẽ truyền cho người Trường Thanh kiếm quyết."
Nữ tử nói xong bắn ra một chỉ, một đạo thanh quang bay vào trong đầu của Mạc Vấn. Mạc Vấn cảm thấy đầu óc hắn bị chấn động, hàng loạt tin tức được xuất ra, một đoạn tâm pháp kiếm quyết huyền ảo chảy xuôi xuống tim, cuối cùng hóa thành bốn chữ to "Trường Thanh kiếm quyết".
"Hiện tại người chỉ có thể lãnh ngộ được Trường Thanh kiếm quyết Trúc Cơ, chờ khi người đột phá kiếm mạch kiếm quyết tầng tiếp nó theo sẽ tự động hiện ra. Tốt lắm công việc của ta xong rồi, đi thôi."
Nữ tử phẩy tay áo một cái, thân thể Mạc Vấn bị một đoàn thanh quang quấn lấy, rồi đột nhiên biến mất.
Nhìn Mạc Vấn biến mất ở phía chân trời, nữ tử nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tiểu tử kia, chúng ta bị huyết mạch nhà các người trói buộc, không thể trực tiếp động thủ với các người, đây là chính người tự tìm con đường chết, chờ đến khi đoạn tuyệt toàn bộ với huyết mạch Mạc gia nhà các người, chúng ta mới có thể thoát khốn tìm lại sự tự do."
Nói xong lời này, ả than nhẹ một tiếng : "Ngũ hành nếu dễ dàng luyện được một cách trọn vẹn thì mấy ngàn năm qua cũng sẽ không có nhiều người từ ái mộ đến hoảng sợ mà phải trả giá bằng tính mạng, không biết ngươi có thể tu luyện đến mức nào, chỉ sợ đến khi kiếm mạch của ngươi đạt đến cực hạn thì lúc đó ngũ hành, thất hành cũng là tử kỳ* của ngươi..." [DG: tử kỳ là đến lúc chết]
Mạc Vấn bị thanh quang bao phủ, hắn cảm giác thân thể như đang cưỡi mây lướt gió một mạch nhanh chóng bay đi trong không gian. Hơn mười hơi thở sau, Mạc Vấn cảm thấy thân thể nặng dần, một lần nữa cảm giác bàn chân đã chạm xuống mặt đất.
Hắn hoảng sợ phát hiện mình xuất hiện tại một vách núi đen sâu vạn trượng. Một trận gió thổi mãnh liệt qua người, như một lưỡi giao cắt qua, thân thể hắn tuy là một thanh tuyệt phẩm linh kiếm nhưng cũng không sao tránh được cảm giác đau đớn!
Một tiếng kêu rõ to chói tai phát ra từ một con bạch điểu kỳ dị to lớn từ trên không đập cánh liên hồi, thân thể bạch điểu cũng không phải là to nhưng trong mắt Mạc Vấn toàn bộ bầu trời đều bị che kín, một loại ảo giác thật quỷ mị.
"Lại là tiểu tử Mạc gia ! Mạc gia huyết mạch các ngươi còn chưa chết tuyệt hay sao?"
Bạch điểu bay quanh vách núi đen, mở miệng nói ra một cách thông thường thế nhưng thanh âm sắc bén như kim sắt như đâm chích vào màng nhĩ.
Mạc Vấn cố chịu những cơn gió từ trên cao quất xuống : "Ngươi là Tứ Linh Chi Nhất?"
"Đúng vậy, bổn tọa là Tứ Linh Chi Nhất, nghe Hồ muội nói ngươi muốn học cả tứ bộ kiếm quyết?"
Mạc Vấn gật đầu.

"Tốt lắm!"
Bạch điểu bắn ra một đạo bạch quang, nháy mắt nhập vào trong ấn đường của Mạc Vấn, một cỗ tin tức khổng lồ giống lúc trước chảy vào thức hải.
Sau đó Mạc Vấn cảm thấy trên người bị một cỗ canh kim chi khí bao vây rồi đẩy vào hư không.
Lúc này hắn xuất hiện ở trong một rừng phong rực cháy như biển lửa, từ lá cây đỏ đậm bốc lên hỏa diễm. Ở một gốc cây phong, một con hỏa ngưu (trâu lửadài ba trượng thật lớn nằm dưới mặt đất nhìn như đang ngủ gật.
Con hỏa ngưu này đối với sự xuất hiện của Mạc Vấn đến một mí mắt cũng không thèm mở, một đạo lưu quang màu đỏ trực tiếp phóng tới nhập vào ấn đường của Mạc Vấn, đây đúng là Thiên Kiếm quyết nổi danh nhất của Mạc gia.
Tiếp theo Mạc Vấn bị một đoàn linh hỏa bao vây rồi lại biến mất.
Phù phù, lúc này Mạc Vấn được đưa xuống dưới nước, làm cho hắn lắp bắp kinh hãi, nhưng sau đó hắn nhanh chóng trấn định, vì xung quanh đây là thiên địa thủy linh ngưng tụ mà thành chứ không phải là nước thật.
Một con hắc xà không biết dài bao nhiêu trượng từ sâu trong lòng nước bơi tới, đôi mắt như đèn lồng nhìn chằm chằm Mạc Vấn. Ánh mắt lạnh kia tựa như làm Mạc Vấn đông cứng lại.
"Ngươi chính là Mạc gia tiểu nhi? Tuyệt, tuyệt muốn ngũ hành hợp nhất, tốt lắm chúc ngươi sớm thành công."
Âm thanh âm trầm từ đáy lòng Mạc Vấn vang lên, tiếp theo từ trong ánh mắt hắc xà bắn ra một đạo huyền quang màu đen, tương tự nhập vào ấn đường Mạc Vấn, một thiên Hắc Thủy kiếm quyết hiện ra trong đầu Mạc Vấn.
"Há? Không tốt phong ấn lại bị nới lỏng! Tiểu tử mau đi đi!"
Mạc Vấn cảm giác bị một cỗ đại lực đẩy lên, thân thể bị thủy linh tinh thuần bao vây, bay nhanh lên trên không. Thân thể ngày càng bay cao lên, Mạc Vấn nhìn thấy phía dưới cảnh tượng vô cùng khoái thú, như một bức tranh vẽ. Bên dưới chia làm bốn khu vực, một là một mảnh trúc xanh biếc, một là vách núi đen sâu vạn trượng, một là một mảnh rừng lửa đỏ, cuối cùng là một con sông uốn lượn. Mỗi nơi đều ở bốn phương tám hướng biệt lập. Mà ở trung tâm là một ngọn núi cao màu đen, như trụ trời sừng sững giới này. Không biết vì sao, chỉ nhìn ngọn núi trụi lủi này Mạc Vấn liền có cảm giác có một cỗ hàn ý tràn đến linh hồn vô cùng đáng sợ.
Ầm -------
Ngọn núi cao màu đen đột nhiên chấn động mạnh, toàn bộ thế giới đều hơi hơi lay động, dường như có chút không ổn định. Sau đó Mạc Vấn nhìn thấy bốn con yêu linh đều hiện nguyên hình, nhỏ, to, gầy .. đều có thân hình cả trăm trượng, chúng thay nhau chiếm cứ tứ phương. Phía sau một bóng kiếm cao nghìn trượng hiện ra, đánh ra bốn luồng linh lực như đại dương mênh mông bắn sâu vào ngọn núi màu đen đang hét lên giận dữ. Ngọn núi màu đen bị kiếm kiềm hãm, ngay sau đó rung động kịch liệt. Mạc Vấn cảm thấy mặt trên ngọn núi xuất hiện vết rách, mơ hồ nghe được tiếng nữ tử khóc.
Đúng lúc này, thân thể hắn cảm thấy nhẹ nhàng, hoàn toàn thoát ly thế giới trong Tứ Linh đồ, về với thế giới hiện tại. Mạc Vấn đứng ở trên sàn, mắt nhìn Tứ Linh đồ.
Ngọn núi màu đen kia là cái gì? Tứ linh kia hiển nhiên là trấn áp nó, tứ linh kia rất cường đại từ nhận thức, mỗi con đều có linh lực khôn cùng như biển. Hắn không thể nào đoán ra cảnh giới chân chính của tứ linh, chỉ biết là vô cùng cường đại! Nếu so sánh với linh lực còn sót lại của Băng Vân tàn kiếm mà nói chỉ giống như một cái Thương Hải bàn nhỏ bé.
Tứ Linh đồ không gió mà giật giật, một lúc sau mới dần khôi phục lại. Mạc Vấn liền cuộn nó lại rồi thu vào kiếm nang, sau đó mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tuy rằng hắn không biết Tứ Linh đồ phong ấn cái gì, nhưng xem ra tứ linh còn có thể trấn trụ. Hiện tại hắn chỉ cần sửa sang lại thu hoạch ngày hôm này. Ở Thái Hồ vô tình lấy được sợi Kim hành kiếm khí, Mạc Vấn liền có ý niệm trong đầu là tu luyện đầy đủ Ngũ Hành kiếm khí. Nay đan điền có Hỗn Nguyên kiếm khí, Vân Vũ kiếm khí, Kim hành kiếm khí, kiếm khí hùng hậu gấp ba lần Linh Kiếm sư đồng giai, không biết ngũ hành hợp lại sẽ có uy lực như thế nào, hắn cực kỳ chờ mong điều đó.

Một đoạn thời gian sau, Mạc Vấn bắt đầu chuyên tu Kim hành Ích Thiên kiếm quyết, Mộc hành Thanh kiếm quyết cùng với Hỏa hành Thiên kiếm quyết là tam bộ kiếm quyết, về phần Thủy hành Hắc Thủy Kiếm quyết Mạc Vấn cảm thấy kém hơn so với Vân Vũ Kiếm Quyết vì vậy cũng chưa muốn tu luyện.
Vì Hỗn Nguyên kiếm khí lấy tu vi thân mình làm căn bản cho nên ba bộ kiếm quyết tiến triển rất nhanh, giống hệt như lần đầu tiên tu luyện Vân Vũ kiếm quyết, cảnh giới đột phá nhanh như bay, tựa hồ chỉ cần đủ thiên địa linh khí là không hề gặp bình cảnh.
Mười ngày sau, Trường Thanh kiếm quyết và Thiên kiếm quyết đã đạt tới cảnh giới lục giai, còn Ích thiên kiếm quyết đã đạt tới tầng thứ tám đỉnh phong, ngang hàng cảnh giới với Vân Vũ kiếm khí. Về phần hai loại kiếm quyết kia thì cảm giác thực lực có chút không hề tăng tiến, không phải tại thân thể mà là do mật độ thiên địa linh khí tựa hồ quá mỏng, thổ nạp thiên địa linh khí không bắt kịp với tốc độ tu luyện bởi vậy cảnh giới bì trì hoãn lại.
Giờ phút này Mạc Vấn đã gần có đủ ngũ hành kiếm khí, mạnh nhất là hỗn nguyên kiếm khí, sau đó là Vân Vũ kiếm khí, thứ ba là Ích Thiên kiếm khí đã gần chuyển hóa thành Kim hành kiếm khí, còn lại là hai loại kiếm khí lục giai Trường Thanh kiếm khí và hỏa hành Thiên kiếm khí.
Còn thiếu một loại! Chỉ cần tìm lại được thổ hành kiếm quyết liền có thể đem ngũ hành hợp nhất!
"Thiếu trang chủ, trang chủ mời ngài đến phòng nghị sự." Một gã Linh Kiếm sư cấp thấp tiến đến bẩm báo.
Mạc Vấn gật đầu : "Biết rồi, ta lập tức tới ngay."
Sau một phen trao đổi trong mật thất, quan hệ cha con hai người đã dịu đi nhiều, thế nhưng oán hận sau nhiều năm chất chứa trong lòng, không phải nói hóa giải là có thể hóa giải ngay được. Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiên, Mạc Vấn vẫn có cảm giác mất tự nhiên, nếu đợi cho cha con hai người thật sự hòa hợp chỉ sợ cũng phải đợi một đoạn thời gian dài nữa mà thôi.
Trong phòng nghị sự ngoài Mạc Thiên còn có tám gã Linh Kiếm sư xa lạ, hai gã bát giai, sáu gã thất giai.
"Hai vị này là người phụ trách của hai nhà Mộ, Liễu lần này phụ trách đi Vụ Quang thành." Mạc Thiên chỉ vào hai gã Linh Kiếm sư bát giai giới thiệu.
"Tại hạ Mộ Hạo Bạch, Lôi Vân đường phó đường chủ."
"Tại hạ Liễu Diệc Nông, Thông Vận Sa Hành ngoại sự đường chủ."
Hai gã Linh Kiếm sư bát giai giới thiệu, ngữ khí rất khiêm tốn. Trước mặt vị thiếu trang chủ trẻ tuổi truyền kỳ này, hai ngươi không dám cao ngạo.
"Mạc công tử, gia chủ đã dặn dò kỹ, hết thảy cứ nghe lời Mạc công tử an bài." Hai người đứng đầu nói.
"Thời hạn mà Vô Trần nhai và hoàng thất nước Triệu quy định còn mười ngày, các ngươi lập tức đi thôi." Mạc Thiên nói.
Chú Kiếm sơn trang lần này phái ra ba đội Linh Kiếm sư thất giai, Mạc Vấn một đội, hai người Liễu, Mộ một người thống lĩnh một đội nhưng hết thảy do Mạc Vấn làm chủ. Mỗi nhóm mười hai người rời khỏi Chú Kiếm sơn trang đi về phía Vụ Quang thành.
Vụ Quang thành là một tòa thành nhỏ xa xôi nằm ở Nam Cương nước Triệu, địa vị so với Thanh Châu Phi thạch thành cũng không bằng, bởi vì phía nam toàn là sương mù đầm lầy, quanh năm sương mù không tan, chưa nói đến vết chân, ngay cả yếu thú dấu chân cơ hồ cũng không thấy được, sinh linh tiến vào đều không thể trở ra.
Thế nhưng, dân cư chỗ này thưa thớt thành nhỏ nhiều năm hiếm khi nghênh đón dòng người cao giai mà bây giờ các Linh Kiếm sư cao giai không hẹn mà cùng hội tụ tại đây. Toàn bộ cao giai Linh Kiếm sư trong thành không dưới một nghìn người! Ngày lại càng có nhiều cao giai Linh Kiếm sư lần lượt gia nhập, chính đạo có, tà đạo có, rất khó có thể làm cho người khác tin tưởng. Hơn nữa hai thế lực công phạt chính tà nay lại hòa bình ở chung trong một thành.
Đoàn người Mạc Vấn rất tầm thường, bọn họ chỉ có hai gã Linh Kiếm sư bát giai còn lại là Linh Kiếm sư thất giai. Tổ hợp như vậy thì trong Vụ Quang thành cũng chỉ tính là hạng trung lưu. Khi bọn hắn tới Vụ Quang thành thì thời hạn Vô Trần nhai và Hoàng thất quy định chỉ còn một ngày, thế lực khắp nơi cũng đều đã đến đông đủ.
Toàn bộ Vụ Quang thành đều kín hết người hết chỗ, trên đường nơi nơi là Linh Kiếm sư cao giai, rất nhiều Linh Kiếm sư cao giai đã thoái ẩn cũng xuất hiện đến Thái Hồ kiếm hội cũng không đông như vậy.
Tại một chi nhánh của Liễu gia Thông Vận Xa Hành.
"Căn cứ vào tin tức mới nhất, chuyện sương mù lần này cùng với chuyện đầm lầy có liên quan." Chấp sự Vụ Quang thành chi nhánh kính cần báo cáo.

"Đầm lầy Mê vụ?"
Trừ hai gã Linh Kiếm sư bát giai, những người khác đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Mộ Hạo Bạch thấy thế liền giải thích: "Đầm lầy Mê vụ nghe đồn là một di tích của chiến trường viễn cổ, quanh năm sương mù bao phủ cả người lẫn vật tuyệt tích, nhưng cứ mỗi ba mươi sáu năm sương mù lại tiêu tán đi một tháng, bởi vậy có rất nhiều cao giai Linh Kiếm sư tiến vào tìm kiếm di bảo của Linh Kiếm sư cổ xưa. Tính toán thời gian lần Đầm lầy Mê vụ mở ra lần trước đến này thì vừa vặn ba mươi sáu năm. Do lần này thời gian mở ra quá lớn nên mới xuất hiện rất nhiều hạng người còn chưa từng nghe nói."
"Di tích chiến trường viễn cổ?" Mạc Vấn trong lòng vừa động, nhớ tới Băng Vân tàn kiếm. Trong trí nhớ còn lưu lại của Băng Vân kiếm linh có nhắc đến một cảnh tượng đại chiến có một không hai.
"Chiến trường viễn cổ là như thế nào?" Mạc Vấn mở miệng hỏi.
Mộ Hạo Bạch lắc đầu cười khổ: "Có thể tiến vào đầm lầy thấp nhất cũng phải là Linh Kiếm sư cao giai, ba mươi sáu năm trước ta mới chỉ là một Linh Kiếm sư tứ giai nên căn bản không có tư cách gia nhập, chỉ là từ trong miệng của trưởng bối biết được một ít tin tức.
"Ta biết một ít." Liễu Diệc Nông là gã linh kiếm sư bát giai Liễu gia nói: "Năm xưa ông nội của ta đã từng tiến vào. Bên trong đó thấy có một vùng kiếm phần vô cùng rộng lớn. Trong phạm vi hơn mười dặm đều là hài cốt và linh kiếm hư hỏng. Cảnh tượng rất kinh khủng không thể tưởng tượng được. Lão nhân giai chỉ đứng từ xa quan sát mà đã bị kiếm sát còn lưu lại tràn đến làm thần hồn thương nặng. Sau khi rời khỏi Đầm lầy Mê vụ không lâu thì đột nhiên thất tung."
"Trong phạm vi mười dặm quanh kiếm phần có kiếm sát lưu lại có thể làm Linh Kiếm sư cao giai thương nặng! Là thật hay giả?" Các Linh Kiếm sư thất giai khác đều trợn mắt há hốc mồm, chút khó có thể tin nổi.
"Ngoài kiếm phần còn có cái gì khác không?" Mạc Vấn nghi hoặc hỏi, hắn biết Linh Kiếm sư viễn cổ từng phát sinh một hồi đại chiến, đã có thể khẳng định nơi đây từng là nơi chiến trường xảy ra. Mặc dù không phải là chiến trường trong ký ức của Băng Vân tàn kiếm kia, cũng có thể là chiến trường trong cùng thời kỳ đó.
"Cũng không rõ ràng lắm, gia gia của ta chỉ xâm nhập đến hai trăm dặm, sau đó thì không thể đi tiếp, sát khí bên trong thật sự quá mạnh, dễ dàng làm cho người ta tâm trí điên loạn. Đúng rồi nghe đồn bên trong còn có động phủ gì đó, còn có phải hay không thật sự không có ai có thể chứng thực." Liễu Diệc Nông nói.
Mạc Vấn lại lâm vào trầm tư, loại chiến trường này đã vượt qua khả năng ứng phó giới Linh Kiếm sư thế tục, Vô Trần nhai đã có cao giai Linh Kiếm sư trong môn phái vì sao còn muốn Linh Kiếm sư khác giúp bọn họ? Hay là không tin bọn họ có thể có cơ hội tốt, đem cơ hội tầm bảo nhường cho Linh Kiếm sư thế tục.
"Đúng rồi!" Liễu Diệc Nông đột nhiên nhớ tới gì đó nói : " Ông nội của ta còn nhắc tới một sự kiến, lúc các Linh Kiếm sư cao giai từ đầm lày sương mù đi ra là phải nộp toàn bộ bảo vật đoạt được lên thượng tầng Vô Trần nhai chờ người bí mật xem xét, nếu không có vấn đề gì mới được trả lại."
Sắc mặt mọi người trở lên khó coi, đây rõ ràng là chuyện đáng quan tâm, thứ tốt tuyệt đối sẽ không còn, chỉ có nhưng thứ không cần mới để lại cho bọn hắn, Linh Kiếm sư cao giai, chẳng phải xem bọn họ như nô lệ tầm bảo hay sao?
"Bọn họ cũng khinh người quá đáng đi!" Một gã Linh Kiếm sư thất giai nghiêm mặt phản đối.
"Người ta cũng có tư cách chứ, ai bảo đó là thánh địa của tam đại Linh Kiếm sư."
"Mọi người cũng không phải nản lòng, mặc dù tam đại thánh địa đối với chúng ta rất chướng mắt nhưng mà cũng không hiếm Linh Kiếm sư cao giai thuận lợi mang kỳ trân dị bảo ra ngoài. Vạn Niên Ôn Ngọc ở Phách gia sơn trang nghe nói cũng được mang ra từ Đầm lầy Mê vụ." Liễu Diệc Nông an ủi nói.
Mạc Vấn trầm mặc không nói gì, suy nghĩ về đàm lầy sương mù. Đối với hắn Đầm lầy Mê vụ không thể nghi ngờ là một kỳ ngộ lớn của hắn. Con đường tu luyện của hắn khác với người thường, tàn kiếm chi linh đối với hắn như là một thứ đại bổ, việc tu luyện của hắn vừa mới gặp bình cảnh nếu có thể mượn cỗ chiến trường hỗ trợ thì có khả năng lần này tu vi bay vọt. Ở Thái Hồ kiếm hội hắn có thể cùng với Nguyệt Ảnh, Tịch Vân đánh một trận, lúc ấy hai nàng đều là Kiếm Mạch sơ kỳ, chờ cho tu vi tăng tiến một bước có thể cùng với Kiếm Mạch trung kỳ đánh một trận cũng không phải là không thể. Việc Vô Trần nhai phong tỏa bí địa hắn không để vào mắt, hắn không tin đệ tử bọn họ đều là Kiếm Thánh.
Sự việc Đầm lầy Mê vụ lần này có người cố tình truyền bá, toàn bộ Linh Kiếm sư trong Vụ Quang thành đều hiểu được nguyên nhân, một đám hai mắt sáng lên, tầm bảo, kỳ ngộ, là chủ đề được đàm luận nhiều nhất trong Vụ Quang thành. Rất nhiều Linh Kiếm sư xoa tay hận không thể nhày ngay vào đàm lầy sương mù mà tranh đoạt một phen.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, đệ tử Vô Trần nhai và Tuyệt Tình cốc từng độ đều xuất hiện ở Vụ Quang thành, một bên hiệu lệnh chính đạo Linh Kiếm sư nước Triệu, một bên hiệu lệnh tà đạo Linh Kiêm sư nước Triệu. Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái nhất là Thiên trì đứng đầu tam đại bí địa không một ai xuất hiện.
Linh Kiếm sư cao giai chính tà được đệ tử hai đại bí địa thống nhất đưa vào sơn cốc bên ngoài đàm lầy sương mù chờ an bài.
Mạc Vấn dẫn người ba nhà Mạc, Mộ, Liễu đứng cùng đông đảo Linh Kiếm sư cao giai bên trong, thờ ở lạnh nhạt. Đại đệ tử Vô Trần Nhai và Tuyệt Tình cốc không phải là Tịch Vân và Nguyệt Ảnh mà là một lão giả Kiếm Mạch sơ kỳ đã ngoài tám mươi, hiển nhiên người này ở địa vị trong tông môn cũng không quá cao.