Truyền Kiếm

Chương 65: Chương 61: Quỳ gối\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội
Chương 61: Quỳ gối
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Xạ Nỗ Yêu bắn xong lượt thứ năm thì thuyền chỉ còn cách bờ chưa đầy trăm mét. Hai người đã ngừng chèo thuyền nên con thuyền chỉ còn trôi theo quán tính vào bờ.
Nguyệt nhìn về phía trước, thị như không nhìn thấy biển người mặc trang phục màu hoàng kim phía trước mà vẫn liếc sang: ""Đã tới bờ, chúng ta chia nhau ra phá vòng vây, từ giờ ta với người không ai nợ ai".
Mạc Vấn gật nhẹ.
Nguyệt không nói gì thêm nữa, thị quay vào bên trong mui thuyền bồng Tiểu địch đang hôn mê. Tiểu địch không phải là người có thể chất biến thái, đãn điền đã bị nghiền nát. một thân tu vi tận phế. Ở trong địa lao thị đã bị tra tấn tới mức người không ra người nên chẳng khác gì đèn cạn dầu. Mặc dù thị đã được cho uống Uân Tâm Đan nhưng thân thể cũng không phải một sớm một chiều có thể phục hồi như trước.
Nhìn mặt thiếu nữ tới nhợt, lòng Mạc Vấn lại run lên lần nữa sau rồi hắn nhìn những thân ảnh đông đặc trên bờ, bây giờ hắn sẽ không do dự nữa...
Trên bờ có hơn một ngàn tên linh kiếm sư Hoàng gia xếp hàng chỉnh tề. Chúng xếp thành ba trận trường xà như ba con cự long ngủ đông, ẩn mình chờ phóng xuất một cỗ khí huyền ảo.
“Đây là kiếm trận Đại phách thăng long của Hoàng thất nước Triệu. Trận này có thể đưa tu vi của tất cả mọi người đến tăng tiến tu vi của người chủ trận. Chỗ này có ba đại trận tất có ba chủ trận. Nếu như không muốn chết thì phải tận lực giết chết những linh kiếm sư bày trận.” Nguyệt buộc chặt Tiểu Địch ở sau lưng, thản nhiên nhận xét.
Mạc Vấn hiểu rõ ý của thị nói nên không phản bác, trong tâm hắn động ý niệm, Băng vân kiếm từ kiếm nang bay vào tay. Sáng nay hắn đã biết tất là ngày nhuộm máu.
Khi thuyền nhỏ chỉ còn cách bờ năm mươi trượng, hơn ngàn người trên bờ đồng thanh hô to. Ba luồng khí tức khổng lồ khiến người khác kinh hãi nhanh chóng tụ vào vị trí long đầu chủ trận. Khí tức của ba người mặc hoàng giáp đột nhiên tăng vọt. Nguyên bản chúng vốn là thất giai bỗng vọt lên thất giai đỉnh phong! Rồi bát giai! Bát giai đỉnh phong! Cửu giai! Cửu giai đỉnh phong! Gấp đôi cửu giai đỉnh phong! Gấp ba cửu giai đỉnh phong! Tu vi cứ tăng mãi cho đến khi hơn cửu giai đỉnh phong năm lần mới từ từ ngừng lại.
Lúc này khí tức ba gã linh kiếm sư đã không kém gì tu vi Kiếm mạch sơ kỳ. Có thể nói, đây là ba tên Ngụy Kiếm thánh vì có được thực lực của Kiếm Thánh! Ba gã đứng cùng một chỗ, linh áp khổng lồ bắn về phía thuyền nhỏ, nó đè lên Mạc Vấn và Nguyệt.
Nguyệt là Kiếm mạch sơ kỳ hàng thật giá thật nên căn bản không sợ linh áp bậc này, Mạc Vấn có thể chất đặc thù nên miễn dịch nhất định với linh áp nên hai người không bị ảnh hưởng. Con thuyền thẳng đến cách bờ mười trượng thì cả hai đồng thời phóng lên bờ.
Hai người đều có bộ pháp đặc biệt nên thân hình lướt nhanh chỉ thấy tàn ảnh. Ba gã Ngụy Kiếm thánh còn chưa kịp phản ứng thì họ đã vào bờ, một trái một phải phóng tới trận thế hình rồng.

“Giết!”
Ba gã Ngụy Kiếm thánh là người của quân đội, chúng hét lên ba tiếng tràn đầy vẻ sát phạt rồi chém xuống. Ba đạo kiếm khí dài gần trăm trượng chặn Mạc Vấn và Nguyệt lại. Nhưng không biết có phải khinh thường nũ nhân hay không mà Nguyệt chỉ bị một đạo chém xuống còn Mạc Vấn lại bị hai đạo xung kích.
Trong lòng Mạc Vấn buồn bực nhưng kiếm khí đã đến trước mặt nên phải toàn lực ứng đối. Hắn vận thức thứ ba của Đại Vân Vũ Kiếm thức "Dung Vân Hóa Vũ" đối chiêu. Một đạo kiếm khí như sóng nước bay ra va với kiếm khí nọ nổ vang. Mạc Vấn bất ngờ khi thấy Băng Vân kiếm lại làm tăng uy lực của Đại vân vũ kiếm quyết lên gấp đôi. Vốn sức mạnh của Mạc Vấn kém hơn một bậc lại có thể chém bay kiếm khí của đối phương, lực còn thừa đập vào một tên trong đội hình rồng như đi vào cỏ khô, củi mục vậy! Hơn mười tên linh kiếm sư Hoàng gia cấp thấp không đủ khả năng phản kháng hóa thành chùm máu! Trận thế sát sát bị đả thông một khẽ hở.
Đạo kiếm khí thứ hai đã không thể dùng chiêu thức chống đỡ, Mạc Vấn nắm Băng Vân kiếm xông lên trực tiếp đối kháng.
Oanh! Kiếm khí bị phá vỡ, tuy Băng Vân kiếm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng thân thể Mạc Vấn như có tảng núi đá đập vào nên bị quẳng về phía sau hơn mười trượng, rơi thẳng xuống hồ nước.
Mạc Vấn đang rơi giữa không trung, toàn thân đã toát ra đầy mồ hôi lạnh! Hắn vội vàng thi triển Thanh Vân Bộ, nhưng phản lực vẫn còn trong cơ thể lúc này lại khiến khí huyết sôi trào, đối nghịch với luồng kiếm khí, dưới chân không cách nào ngưng tụ được Thanh Vân chân khí nhằm lướt trên mặt nước nên bị tùm một cái rơi vào trong hồ.
"Văn Mặc!"
Nguyệt hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn Mạc Vấn rơi xuống nước, sắc mặt thị tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng hoảng loạn.
Chỉ thấy một khắc sau, mặt nước mới vừa rung động một lần nữa rồi đột nhiên lại nổ tung. Một đạo thân ảnh theo cột nước phóng lên, toàn thân bám đầy lũ cá vô cùng xấu xí, đúng là Mạc Vấn!
Cả người Nguyệt thả lỏng, trái tim tưởng như nảy ra khỏi lồng ngực lại bình ổn. Lúc này thị thấy bản thân mình phản ứng hơi quá khích nên mặt tự nhiên nổi ráng hồng, tâm cũng lại lung lay. Sự căm giận và khó chịu thị phát tiết trên tên Ngụy Kiếm thanh đang giao thủ cùng mình, nhất thời đối phương bị chèn ép đến mức liên tiếp thối lui.
Mạc Vấn vận kiếm khí chạy quanh thân, hơn mười con Cứ xỉ ngư đang cắn chặt vào thân hắn bị biến thành thịt vụn rơi xuống hồ. Sau đó hắn đạp Thanh vân bộ điểm trên mặt nước như lăng ba hư độ trở về bờ sông.
Bộ dạng của hắn trong thật chật vật. Hơn mười con Cứ xỉ ngư không làm hắn bị thương nhưng làm quần áo rách tả tơi, trông chẳng khác kẻ ăn mày.
Nhìn thấy Mạc Vấn vô sự xuất hiện trên hồ, hai gã ngụy Kiếm Thánh trợn mắt, bởi vì dẫu có là linh kiếm sư cửu giai nếu không cẩn thận cũng sẽ bị Cứ xỉ ngư làm cho đau khổ. Thế mà gã thanh niên này lại bình an thoát ra khỏi hơn mười con Cứ xỉ ngư thì chẳng nhẽ người hắn làm bằng sắt sao?
Dù sao hai tên cũng thuộc dạng người quyết đoán. Chúng chỉ thoáng kinh ngạc rồi cùng xông tới đánh Mạc Vân.Đúng lúc này, một đạo kiếm khí Hoả Chi Linh từ gần đó bắn sang ngăn một gã ngụy Kiếm Thánh lại.
"Đối thủ của ngươi là ta"
Sắc mặt Nguyệt trầm xuống, thị lao tới gã ngụy Kiếm Thánh còn lại, một mình đối mặt với hai gã ngụy Kiếm Thánh.
Mạc Vấn hơi ngạc nhiên nhìn Nguyệt. Hắn không ngờ y thị lại giải vây cho mình, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi, vẫn còn lại tên Ngụy Kiếm Thánh đã tấn công hắn. Tuy nhiên, đối mặt với một tên Ngụy Kiếm Thánh, Mạc Vấn đã không còn phải sợ hãi, Băng Vân kiếm rung lên nghênh đón.
Tên Ngụy Kiếm Thánh này cũng không phải là Kiếm Mạch Kỳ chân chính, không có kiếm khí cường đại, cảnh giới của bản thân chỉ dừng lại ở thất giai, lực lượng phát huy có hạn, bởi vậy thực lực Mạc Vấn hiện giờ có thể áp chế đối phương.
Băng Vân kiếm – trong mắt Linh Kiếm Sư bình thường là thanh kiếm bỏ đi - ở trong tay Mạc Vấn lại tỏa ra dị sắc, linh lực bên trong dần dần được phóng thích, không khí lạnh lẽo bao trùm cả không gian. Dưới linh áp kinh khủng kia, toàn thân tên Ngụy Linh Kiếm Sư cùng Mạc Vấn giao thủ phủ đầy băng, động tác cũng trở nên vô cùng cứng ngắc, ánh sáng của thượng phẩm linh kiếm trong tay cũng mờ nhạt, Kiếm Linh bị áp chế căn bản không thể biến ảo ra được!

“Đã xong.”
Mạc Vấn nhủ thầm, chỉ thấy thanh quang dưới chân lóe lên một cái thì đã xuất hiện ngay bên cạnh tên ngụy Linh Kiếm sư. Băng Vân kiếm hóa thành một đạo ô quang rồi biến mất.
Linh Kiếm lặng lẽ chém tên ngụy Kiếm Thánh thành hai đoạn, trên cổ y xuất hiện một vết thương nhỏ, máu huyết phun ra, đầu lìa khỏi cổ.
Chủ trận đã chết nên kiếm trận Đại Bá Thăng Long dĩ nhiên bị phá. Mấy trăm tên Linh Kiếm sư bị phản phệ nên trọng thương. Chúng nằm la liệt dưới đất, miệng phun đầy máu.
Mạc Vấn thở ra một ngụm trọc khí. Hắn nhìn về nơi Nguyệt đang giao tranh, sắc mặt biến đổi. Nguyệt đang rơi vào thế hạ phong. Thị bị hai gã ngụy Kiếm Thánh dồn ép đến bên hồ, có lẽ sắp rơi xuống hồ nước.
Ngay lập tức, Băng Vân kiếm rung lên, xuất chiêu “Phong thủy sinh khởi” diệt sát một gã ngụy Kiếm Thánh. Mất đi một người, sức ép Nguyệt trở nên nhẹ nhàng hơn, liền đẩy lùi một tên ngụy Kiếm Thánh lùi xa mấy trượng, tự cứu mình thoát khỏi tình thế nguy hiểm.
Liếc nhìn Mạc Vấn, Nguyệt liền dốc toàn lực đối phó với tên Ngụy Kiếm Thánh. Dù sao thị cũng là cấp bậc Kiếm Mạch sơ kỳ, tuy kinh mạch bị tổn thương còn chưa khỏi chỉ phát huy được năm thành thực lực, nhưng để đối phó với một tên dựa vào ngoại lực để tăng tiến tu vi lên ngụy Kiếm Thánh thì vẫn dư sức. Dưới đợt tấn công điên cuồng, kiếm quang hộ thể của tên ngụy Kiếm Thánh tan rã, bị một kiếm của Nguyệt giết chết.
Sau đó, hai người liên thủ chiến đấu với một gã ngụy Kiếm Thánh, chưa đến mười hiệp đã diệt sát gã. Không có người chủ trận, ba tòa Long Kiếm trận nhanh chóng tan rã, hơn nghìn tên Hoàng gia Kiếm Sư không còn tạo thành uy hiếp với hai người.
“Đi mau! Ta cảm giác có một khí tức cường đại đang xuất hiện ở gần đây!”
Thần sắc Nguyệt ngưng trọng. Thị xông vào giữa bầy Hoàng gia Kiếm Sư, kiếm quang vung lên. Những nơi hai người đi qua thì huyết nhục tứ tung, đám này thực lực chỉ ở mức Kiếm Sư nên căn bản không cách nào tiếp được một kiếm. Nhưng bọn chúng vẫn không sợ chết, hung hãn xông lên như thiêu thân chặn hai người lại.
Thấy vậy, tay Mạc Vân nắm chặt Băng Vân kiếm vung lên, không hề lưu thủ. Từng gã Linh Kiếm Sư đã nằm xuống, mở ra con đường máu.
“Quả nhiên là Ma Môn yêu nhân, giữa ban ngày ban mặt dám giết người vô tội!”
Thanh âm già nua từ trên trời vang lên, tiếp đó là một luồng linh áp khổng lồ bao phủ toàn bộ chiến trường, làm cho da đầu mọi người trở nên tê dại.
Luồng linh áp đè thẳng xuống đầu Mạc Vân và Nguyệt, trong nháy mắt phong tỏa kiếm khí, khiến toàn thân không thể di chuyển, phảng phất như là thiên uy không thể kháng cự. Mạc Vân cảm giác kiếm thể rung động dữ dội, dường như không chịu nổi.
“Ách…”
Nguyệt đau đớn kêu lên, một chân khuỵu xuống đất, hai tay nắm chặt chuôi kiếm. Thị gắng gượng nâng mình, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên chiến trường chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người chân đạp Linh kiếm, mặc thổ bào, chắp hai tay sau lưng đang đưa mắt nhìn khắp chiến trường. Cỗ linh áp kinh khủng vừa rồi là do lão giả này phóng thích ra.
Lão giả mặc thổ bào liếc nhìn Nguyệt, rồi sau đó nhìn về phía thân hình Mạc Vân vẫn đang đứng thẳng. Trong ánh mắt của lão lộ ra một tia kỳ dị: “Có thể chống đỡ được ba phần linh áp của ta, người này chắc chắn luyện thể. Tuy nhiên, luyện thể cũng chỉ là ngoại đạo, luyện kiếm mới được coi là chính thống!”.

Chữ “thống” vừa nói xong, linh áp kinh khủng kia đột nhiên tăng lên, Mạc Vân trợn tròn hai mắt, hai xương đùi truyền đến tiếng kêu răng rắc. Áp lực đè nặng lên thân thể của hắn, bắt hắn từ từ cúi xuống.
Từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống hai má, Mạc Vân trợn tròn hai mắt ngước nhìn thân ảnh lão giả trên bầu trời. Từ lúc hắn đặt chân vào giang hồ đến nay, chưa từng chịu nhục! Cho dù là đối mặt với cảnh giới Kiếm mạch của Hoắc trưởng lão ở Thanh Thành, hoặc đối địch với tên đệ tử Hoa Thiên Phong – Kiếm mạch trung kỳ của Kiếm Quang Môn, hắn đều hiên ngang, thản nhiên đối mặt, mà giờ này buộc phải quỳ xuống.
“Còn không quỳ?”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, gương mặt lão giả thổ bào âm trầm, linh áp bao phủ một lần nữa lại tăng lên!
Tiếng xương lách cách từ hai chân vang lên, sắc mặt Mạc Vân trở lên dữ tợn, hắn cắn răng kiên quyết, hai chân từ đầu gối trở xuống đã cắm ngập trong đất.
“Tiền bối là cao nhân Kiếm Cương, hôm nay làm khó hai tên tiểu bối như chúng ta, người không sợ thiên hạ Linh Kiếm Sư chê cười sao?”
Thân thể Nguyệt lóe lên lam quang chống lại áp lực cực lớn phía trên, cả người run rẩy đứng lên, từ từ thốt lên.
Lão già mặc áo bào màu vàng khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:”Huyền Thiên Thủy Diễm Kiếm Quyết! Quả nhiên không hổ danh là đệ tử chân truyền của yêu phụ Ly Hận. Vậy mà đã luyện kiếm quyết đại thành đến mức này rồi! Hôm nay Dục Kiếm Môn các ngươi và Tâm Kiếm Môn chúng ta khai chiến, ngươi cho rằng những lời nói dối trá kia còn có tác dụng gì hay sao?”
Sắc mặt Nguyệt tái nhợt, nàng nhìn chăm chăm vào lão già mặc áo bào màu vàng kia, đối phương đã nói trắng ra mọi điều. Khi Thái Hồ kiếm hội bắt đầu thì cũng coi như hai tông đã chính thức tuyên chiến, bây giờ gặp được nàng là đệ tử chân truyền của chưởng môn Dục Kiếm Môn làm sao bọn hắn có thể dễ dàng buông tha được.
Hít vài hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Nguyệt chậm rãi mở miệng:”Tiền bối! Người bên cạnh ta không phải là đệ tử của Dục Kiếm Môn, cũng không phải là người trong Ma Môn, có thể thả hắn đi được không?”
Lão già mặc áo bào màu vàng hừ nhẹ một tiếng:”Gần son thì đỏ, gần mực thì đen! Đã là bạn của Ma Môn thì tương lai cũng không tốt đẹp gì, rồi cũng là mầm họa một phương mà thôi!”
“Ha ha! Hay cho câu gần son thì đỏ, gần mực thì đen! Ngươi có tư cách gì mà phân biệt trắng đen? Quyết định vận mạng của người khác?” Mạc Vấn cười lớn, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, hận không thể đâm chết lão già khó ưa này.
Lão già mặc áo bào màu vàng sắc mặt âm trầm như nước nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn rồi chậm rãi nói:”Ngươi muốn biết tại sao không?”
“Nếu muốn thì lão phu không ngại gì mà nói cho ngươi rõ! Bởi vì ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, lí do này cũng đã quá đủ rồi!”
Nói xong lão từ từ nâng một ngón tay, một điểm sáng màu vàng nhạt như ánh hào quang sáng dần lên, tuy nó không quá rực rỡ mà chỉ le lói như đom đóm nhưng lại mang trong mình một cỗ khí tức kinh khủng làm cho người khác nhìn vào cảm thấy run sợ, chấn động.
Trong nháy mắt Mạc Vấn cảm giác cả cơ thể lẫn linh hồn đều run rẩy sợ hãi, phảng phất giống như chiếc thuyền cô độc phải đối đầu với những cơn sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một cỗ lực lượng khủng bố xé tan nát thành trăm mảnh. Ngay lúc này một luồng khí lạnh từ trước ngực truyền đến, Lam Ngọc Tiểu Kiếm vốn yên lặng nay dưới áp lực sống còn rốt cuộc cũng đã có phản ứng!
“Thái nhạc lão nhân! Lão gia hỏa ngươi đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi còn bắt nạt hai tiểu hài tử, ngươi không cảm thấy xấu hổ à?”
Thanh âm đột nhiên truyền đến, theo đó là một đạo lưu quang từ xa phóng tới, trong nháy mắt đã gia nhập chiến trường, đứng một bên nhìn lão giả áo vàng. Linh áp từ lão già mặc áo vàng trong khoảng khắc tan biến hoàn toàn.
Chỉ thấy người vừa đến là một lão bà, da mặt hồng hào, dưới chân là một thanh Linh kiếm màu đỏ, tản ra cuồn cuộn sóng nhiệt như muốn thiêu đốt Hỏa Vân.
Lúc lão bà xuất hiện, Mạc Vân cảm giác thanh Lam Ngọc Tiểu kiếm trước ngực dần trở nên ôn hòa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lão già áo vàng trông thấy lão bà vừa đến thì ánh mặt lộ ra vẻ kiêng kị, lạnh lùng thốt lên năm tiếng: “Lãnh ngọc hỏa Vũ kiếm!”.
Lão bà lạnh lùng cười: “Thái nhạc lão nhân, ngươi muốn giết kẻ truyền nhân của Dục Kiếm môn, ngươi không sợ Dục Kiếm môn ta tìm đến Tâm Kiếm môn ngươi trả thù sao?”

Thái nhạc lão nhân hừ lạnh: “Giết thì sao? Chẳng nhẽ Tâm Kiếm môn ta còn sợ các ngươi?”
“Ha ha!” Lãnh Ngọc giận quá hóa cười: “Thái Nhạc! Thực sự ngươi muốn khơi mào lên cuộc chiến của hai môn phái!”
“Nhị trưởng lão, Tâm Kiếm môn đã bắt tay cùng Yến quốc Kiếm Quang môn, lần này Thái Hồ kiếm hội chính là một cái bẫy, Nguyệt Nhi thiếu chút nữa đã bị bọn họ ám toán.” Nguyệt cất giọng nói.
“Cái gì? !” Lãnh Ngọc giận tím mặt: “Thái Nhạc lão nhân! Các ngươi dám liên thủ với người ngoài! Không sợ dẫn sói vào nhà sao!”.
Thái Nhạc cười lạnh nói: “Dẫn sói vào nhà là thế nào? Tài nguyên tu luyện thì người có đức sẽ được hưởng, Dục Kiếm môn các người chính là nhất mạch ma kiếm, thế nên hãy mau chóng nhường lại tài nguyên, rồi biến khỏi Triệu quốc đi!”
“Thì ra là thế! Tâm Kiếm môn các ngươi chính là vì điều này nên mới muốn Dục Kiếm môn của ta rời khỏi Triệu quốc, ta thấy các ngươi đúng là đang mơ mỗng hão huyền!” Lạnh Ngọc tức giận gầm lên.
“Ha ha, có phải mơ mỗng hão huyền hay không thì sau này sẽ rõ, chẳng qua hôm nay, Nhị trưởng lão của Dục Kiếm môn là ngươi đã tới đây rồi thì cũng không cần phải rời đi nữa!”
Thái Nhạc cười lạnh một tiếng, Linh kiếm dưới chân hóa thành một tia sáng rơi vào trong tay, sau đó lão ta liền chém về phía Lãnh Ngọc. Một kiếm trông có vẻ tầm thường như vậy, không ngờ lại bắn ra một đạo kiếm mang dài tới mấy trăm trượng, linh áp khủng bố bao phủ toàn trường!
Sắc mặt Lãnh Ngọc trầm xuống, Linh kiếm dưới chân cũng đồng thời rơi vào trong tay, rồi bà ta liền chém ra một kiếm. Một kiếm này lập tức khiến cho kiếm mang của Thái Nhạc tan vỡ, ngay sau đó bà ta quay sang nói với Nguyệt: “Nguyệt Nhi, lập tức rời khỏi đây!”
“Nguyệt Nhi đã hiểu”
Nguyệt lên tiếng, quay sang nhìn Mạc Vấn gật đầu, rồi lập tức lao ra khỏi chiến trường, Mạc Vấn liền theo sát phía sau. Nhưng ngay tại lúc hai người bọn họ vừa rời đi, ngay xát bên bờ hồ liền vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hai loại ánh sáng - một vàng một đỏ làm sáng rực cả bầu trời, thiên địa linh khí trong vòng mười dặm điên cuồng chấn động. Cảnh giới Kiếm Cương đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lý giải của cấp độ Kiếm Thánh mà người ta vẫn thường biết đến, đây là lực lượng không còn thuộc về thế giới của con người nữa, cho dù có gọi là Kiếm Tiên cũng không quá đáng!
Trong tim Mạc Vấn như trào lên một sự uất nghẹn, đau đớn ở hai chân lúc này thua xa nỗi khuất nhục trong lòng hắn. Lão già áo vàng tên gọi Thái Nhạc kia đã cho hắn thấy một ví dụ hết sức sinh động, nói rõ với hắn rằng cái gọi là “mạnh được yếu thua” cũng không phải chí áp dụng cho đám yêu thú hoang dã ngoài kia, mà còn áp dụng với cả con người; nếu như ngươi không có lực lượng mạnh mẽ, khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ có thể để cho ngườii ta mặc sức chém giết mà thôi! Sức mạnh! Hắn cần phải mạnh hơn! Đây là lần đầu tiên trong đời, Mạc Vấn đối với sức mạnh để đột phá khao khát đến như vậy!
Hai canh giờ sau, bên trong một sơn cốc cách Thái Hồ hơn trăm dặm, Nguyệt đem một quả dại ném vào trong tay Mạc Vấn, hỏi: “Chân ngươi sao rồi?”
“Đỡ hơn rồi.” Giọng Mạc Vấn có vẻ buồn bực nói.
Nguyệt có thể cảm thấy tâm trạng nặng nề của Mạc Vấn, nàng khẽ nói: “Vẫn còn nhớ tới việc ở Thái Hồ sao?”
Mạc Vấn không trả lời, cũng không tỏ ý muốn nói chuyện.
Nguyệt cười một cách lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy rất uất ức phải không? Ta cho ngươi biết, thế giới của Linh Kiếm Sư chính là mạnh được yếu thua như vậy đó, ai mạnh hơn thì người đó là đạo là lý. Nếu như ngươi không có sự chuẩn bị tâm lý ở phương diện này, thì tốt nhất là đừng bao giờ bước chân vào thế giới của Linh Kiếm Sư nữa, hãy tìm một chỗ mà sống thanh thản đến hết đời đi!”
Thấy Mạc Vấn vẫn không nói tiếng nào, Nguyệt cũng không còn tâm tư nói tiếp: “Hiện tại đã an toàn, chúng ta chia tay tại đây thôi!”
Nói xong, nàng liền cầm lấy cây sáo nhỏ, rồi lao về phía bên ngoài cốc, nhưng khi chạy đến miệng cốc thì bỗng nhiên nàng dừng lại, quay người nói: “Tốt nhất là ngươi nên quên Tịch Vân đi, nàng tu luyện chính là Vong Tình Kiếm Đạo, tất cả thất tình lục dục trong Kiếm Tâm của nàng sớm đã bị chém chết hết rồi, cả đời này nàng khó có thể nảy sinh tình cảm với ai, chính là cũng sẽ không thể yêu mến ngươi. Còn nữa, tên của ta là Thu Nguyệt Ảnh.”
Sau đó, nàng không thèm quay đầu lại mà lập tức bay vào trong rừng, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.